1 Nghiêu Vũ thầm thở dài, Đỗ Lốikhông thay đổi, vẫn muốn giẫm lên đầu cô, nhưng mãi không tìm được cơ hội hấtcô xuống đất. Nghiêu Vũ nhìn đồng hồ, sáu giờbốn mươi, thở phào một hơi.
2 Hứa Dực Trung muốn tránh thù tiếpồn ào trên bàn tiệc nên đã tìm chỗ vắng ngâm mình, nghe hai cô gái to nhỏchuyện riêng, anh rất hiếu kì… không ngờ họ lại gắn anh với Đỗ Lối, làm anh rấtkhó chịu.
3 Nghiêu Vũ đột nhiên muốn khóc. Từkhi nhìn thấy ánh mắt bối rối của Tuệ An, từ khi nhìn thấy Tiêu Dương nắm tayThiên Trần, khi nghe mẹ nghẹn ngào van nài cô trở về nhà, khi đơn độc đi trêncon đường đêm dài dặc, cô đã muốn khóc.
4 Không gì day dứt, đau khổ bằngkhi hai người yêu nhau say đắm lại bị ngoại lực ngăn cản. Ngoại lực đó lại làbố mẹ, những người thân yêu nhất cô chưa bao giờ có ý nghĩ trái lời.
5 Trong bốn cô bạn, Đỗ Lối xinh đẹpnhất, xứng danh mĩ nữ. Trần Tuệ An là kiểu phụ nữ thục hiền. Đôi mắt Thiên Trầnđẹp nhất, trong veo như mặt hồ, còn Nghiêu Vũ, nhiều nhất có thể coi là thanhtú.
6 Ánh mắt Trương Lâm Sơn di chuyểnqua lại giữa Hứa Dực Trung và Đỗ Lối. Một cô gái đẹp như vậy. Cho dù Hứa DựcTrung không định cưới một cô gái đẹp như Đỗ Lối, nhưng giữa họ vẫn có một sựthân mật khó nói.
7 Anh cúi đầu nhìn cô, mặt ThiênTrần áp vào ngực anh, đẹp, đôn hậu và thánh thiện. Lòng Tiêu Dương lại dậy nỗiđau, mỗi bước di chuyển đều cảm thấy cơ thể Thiên Trần yếu ớt dựa vào anh, mỗilần nhấc chân đều mang cả sức nặng cơ thể cô, anh chìm trong hạnh phúc ngọtngào.
8 Có đến mấy lần cô mở ngăn kéo,nhìn nét chữ trên phong bì màu trắng, tim đập thình thịch, tay giơ ra chưa kịpchạm vào đã rụt lại. Gương mặt của anh, mùi cơ thể anh, nụ hôn đầu, lần đầu nắmtay, lần đầu… của họ.
9 Nghiêu Vũ quá thẳng thắn, Hứa DựcTrung không hẹp hòi như vậy, nhưng sự thẳng thắn của cô khiến anh phật lòng. Thậm chí cô không chịu tìm một lí do thoái thác, nhưng thâm tâm anh khâm phụclời từ chối đó.
10 Nghiêu Vũ biết mình phải đi, nhấtđịnh phải đi, nấn ná mãi ích gì? Anh không cần cô nữa, ý nghĩ này xé nát lòngcô. Người đờ đẫn bởi nỗi hoang mang chưa từng có.
11 Hứa Dực Trung quan sát sự thayđổi trên mặt cô, khi Nghiêu Vũ nói, cả khuôn mặt hồng hào, sinh động, anh cũngthấy vui lây, thoáng cái cô lại tư lự không nói.
12 Hứa Dực Trung cảm thấy có lẽ mìnhthần kinh, ngửi hương trà Phổ Nhĩ, anh lại tưởng Nghiêu Vũ biết anh thích loạitrà này, nhưng câu trả lời của cô ngay sau đó khiên anh cụt hứng.
13 Nghiêu Vũ xuất hiện trước mặt anhvới bộ dạng hoan hỉ vui tươi chưa từng có, cô to tiếng nói cười với Tiêu Dương,khi nhảy điệu Cha Cha Cha trông cô bốc lửa như một người khác hẳn.
14 Đỗ Lối ngồi một góc lặng lẽ nhìnHứa Dực Trung, tại sao anh lại hát bài “Anh đã yêu em”? Có phải là dành cho cô?Lần đầu tiên Đỗ Lối không nắm bắt được ý nghĩ của đàn ông.
15 Hứa Dực Trung ngây người nhìn ánhđèn đó, miệng thở ra hơi lạnh. Sao anh luôn không kiểm soát được bước chânmình? Nhất định là anh vui, rất vui vì đã buộc Nghiêu Vũ thức suốt đem làmviệc, tuy nhiên, ánh đèn le lói trong đêm đông này lại khiến lòng anh có gì áynáy và bất nhẫn?Thư của Đồng Tư Thành gửi đến rấtđều, mỗi tuần một bức, Nghiêu Vũ đọc xong lại ném vào ngăn kéo.
16 Nghiêu Vũ trố mắt nhìn HứaDực Trung rút cây nến ra, giấu giá nến vào trong áo plet, miệng côhá rất to, anh định làm gì? Vừa ra khỏi nhà hàng, Hứa Dực Trung độtnhiên rút giá nến trong áo đưa cho cô, “Tặng cô làm quà Giáng sinh! Cócần tôi gói trong cái hộp để cô mở ra?” Nghiêu Vũ kinh ngạc trố mắt…Nghiêu Vũ và Tiểu Điền chỉhuy công nhân trang trí cây thông Noel ở sơn trang, cây thông cao bảy, támmét treo đầy đèn màu và những hộp nhỏ xinh xắn.
17 Đồng Tư Thành nhìn ánh đèn,cảm giác Nghiêu Vũ đang ở bên. Anh biết những lời nói của mình hainăm trước đã đập nát giấc mơ tình yêu của cô.
18 Anh tìm đến mệt bã người,Nghiêu Vũ lại tắt máy? Hôm nay còn là sinh nhật anh, vậy mà nửa đêmcòn chạy đi mua quà cho cô! Chắc là nhìn thấy số điện thoại của anhcô mới tắt máy, một cú điện lại hỏi thăm cũng không có?Thứ năm, người của hiệu bánhoa mang đến bó hoa và một hộp quà nói rõ là đưa tặng Nghiêu Vũ.
19 Thái độ của Nghiêu Vũ lúc này…Hứa Dực Trung nhếch mép cười thầm, nghĩ tới dạ tiệc ở sơn trang hôm đó, cô mặcváy bồng ngộ nghĩnh vẫn ung dung cười nói tự nhiên giữa quan khách xiêm áo sangtrọng, ánh mắt dửng dưng từ chối ly rượu anh đưa, má ửng hồng nói say sưa lúctrang trí cây thông Noel… Nghiêu Vũ lúc này mắt đỏ hoe, tóc chưa chải, bộ đồngủ nhàu như dưa, anh lại nhìn thấy một Nghiêu Vũ khác.
20 Nghiêu Vũ coi như cũng khá quen,vừa rồi ăn cơm còn vui vẻ nói cười, chớp mắt đã như người lạ, đây mới là coithường thật sự. Cô ngang nhiên thách thức lòng kiêu hãnh của anh.