Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Mưa Nhỏ Hồng Trần Chương 18

Chương trước: Chương 17



Anh tìm đến mệt bã người,Nghiêu Vũ lại tắt máy? Hôm nay còn là sinh nhật anh, vậy mà nửa đêmcòn chạy đi mua quà cho cô! Chắc là nhìn thấy số điện thoại của anhcô mới tắt máy, một cú điện lại hỏi thăm cũng không có?

Thứ năm, người của hiệu bánhoa mang đến bó hoa và một hộp quà nói rõ là đưa tặng Nghiêu Vũ.Một bó hoa uất kim cương màu tím được bó rất đẹp, các cô gái ở vănphòng đều hiếu kì vậy lại xem.

Nghiêu Vũ hơi giật mình, đangđịnh đi lấy hộp quà, Tiểu Điền và Tiểu Trần đã tranh lấy trước.Hét to bắt Nghiêu Vũ khai thật.

“Trả đây! Mình đâu biết củaai tặng!”.

“Chị Nghiêu, chị mong là aitặng?”. Hai cô gái biết Nghiêu Vũ dễ tính, có thể đùa được, cười hihí nhất định không chịu trả.

Lại còn có thể là ai? Tặngcô uất kim cương chỉ có thể là Đồng Tư Thành. Nghiêu Vũ cười thầm,Đồng Tư Thành không quên ngày hôm nay. Cho dù không có cô ở bên, anhcũng không quên. Nhưng, nụ cười lại vụt tắt, anh vẫn phải chờ đến khisự nghiệp ổn định mói đến gặp cô. Quả thực anh làm cô thất vọng.

Bỗng nhiên mất hứng, liếcmắt hai lần, cũng chẳng còn hứng thú với hoa, cô nhìn ra cửa, bênngoài lại có mưa. Đồng Tư Thành anh coi tôi là người thế nào? Anhmuốn chia tay thì chia tay, muốn quay lại thì quay lại? Anh trở vềmuốn lúc nào đến gặp tôi thì đến? Cô càng nghĩ càng tức.

Cô cũng căm ghét thái độ củamình, muốn quay lại thì quay lại, không muốn thì dứt khoát đoạntuyệt. Nhưng tại sao? Hôm nay cô cứ mong ngóng như vậy? Còn bực bội vìanh?

Hai cô gái thấy Nghiêu Vũ imbặt, rụt rè để món quà trước mặt cô, “Chị Nghiêu, xin lỗi!”.

Nghiêu Vũ ngoảnh mặt cườivới họ, “Tưởng tôi giận thật à?”. Cô cầm cái hộp cười khanh khách.Tiếng cười lại rộ trong phòng. Nghiêu Vũ ngao ngán nghĩ, mình khôngbực, cũng không vui như vậy, chỉ tìm cách di chuyển sự chú ý, tìmcách thay đổi tâm trạng của mình.

Cô nhìn cái hộp, trấn tĩnhmở ra, bên trong là đôi khuyên tai bằng vàng, chế tác thành chiếc chìakhóa.

Anh muốn mở lòng cô? Anh vẫnlà chiếc chìa khóa có thể mở cánh cửa lòng cô chăng?

Giơ tay sờ tai, Nghiêu Vũ nhớhồi đại học cùng bạn bè đi bấm lỗ tai. Lỗ tai vừa bấm rất mẫncảm, Nghiêu Vũ lại thích đeo khuyên. Có lần chỗ đó dị ứng viêm tấy,Đồng Tư Thành dùng bông tẩm cồn lau chỗ viêm cho cô, nói: Sau này emđừng đeo khuyên tai nữa, đừng ham đồ rẻ, đeo khuyên vàng, hoặc bạc cònđược.

Nghiêu Vũ không chịu, lẩmbẩm: Khuyên vàng không thanh nhã, lại không đẹp.

Đồng Tư Thành cười nói, saunày anh sẽ mua khuyên vàng thanh nhã cho em xem có bị dị ứng không.

Khuyên tai là đồ trang sứcNghiêu Vũ thích nhất, sau khi bấm lỗ tai, đồ trang sức cô mua nhiềunhất là khuyên tai.

Đầu ngón tay chạm vào đôikhuyên vàng, hơi lạnh, Nghiêu Vũ mở ngăn kéo, bỏ vào đó.

Đồng Tư Thành không viết mộtchữ, Nghiêu Vũ hiểu ý anh. Cô không thấy cảm động.

Nghiêu Vũ buồn bã nghĩ, côkhông cảm động nữa rồi, hai năm nay thỉnh thoảng nghĩ đến quá khứ,những mảnh vụn lấp lánh trong kí ức theo thời gian đều là những kỉniệm đẹp.

Từ khi biết Đồng Tư Thànhtháng mười hai sẽ trở về cô đã ngóng đợi ngày này ư? Món quà củaanh, hoa của anh, cô đã nhận được, nhưng không thấy cảm động, không cảmthấy vui sướng bất ngờ. Cô biết ngày hôm nay Đồng Tư Thành sẽ cóquà, nhưng không ngờ anh không đến gặp cô.

Anh chắc chắn tự tin là côsẽ đợi, đợi thư anh, đợi quà của anh, đợi anh bằng mọi cách đánhthức hồi ức của cô, vậy là bỏ mặc cô, treo cô lên, đến khi anh độtngột xuất hiện cô sẽ đầu hàng chấp nhận, lại dán vào anh như xưa?

Sống mũi chợt xay sè, cay đỏmắt, Nghiêu Vũ khóa ngăn kéo, mình sẽ không đợi anh ta nữa.

Cô sẽ đi dự tiệc, định trìnhdiện xong hoàn thành nhiệm vụ Vương Lũy giao rồi đi. Nếu trước đây,Nghiêu Vũ nghĩ, cô sẽ không làm như vậy.

Cũng như bữa tiệc ở sơn trangnửa năm trước, cô vẫn không cầu kì trong trang phục, lần trước là dokhông kịp, lần này là không có tâm trạng. May bên trong mặc áo nỉ,cởi áo khoác ngoài cũng không đến nỗi thất lễ.

Nghiêu Vũ đi vào, Hứa DựcTrung nhìn thấy cô, lòng vẫn bực, lập tức ngoảnh đi. Sau khi chủ tọakhai mạc, bữa tiệc bắt đầu, lúc anh không nén nổi ngoái lại nhìnlần nữa, Nghiêu Vũ đã biến mất.

Hứa Dực Trung ngây ra hồi lâu,quay người ra khỏi phòng tiệc. Nhân viên hai phòng vẫn chờ anh ở nhàthủy tạ bên hồ nước nóng. “Dực Trung!”. Đỗ Lối nhìn thấy anh, vộigọi.

“A, Vương Lũy tối nay vui vẻnhé! À, sinh nhật Đỗ Lối ở thủy tạ có đi không?”.

Vương Lũy cười: “Hôm nay khôngđi, ở đây chẳng phải vẫn còn bao quan khách!”.

“Anh đúng là, đầu óc lúcnào cũng chỉ có lợi nhuận!”. Hứa Dực Trung vỗ vai anh ta, đi thẳng rathủy tạ.

Tiệc sinh nhật Đỗ Lối tiếnhành đồng thời với tiệc mừng năm mới của tập đoàn. Hầu như nhân viênhai phòng đều hiếu kì như nhau, muốn chờ xem Hứa Dực Trung thể hiện thếnào với cô trợ lí xinh đẹp, một đôi kim đồng ngọc nữ sắp xuốngtrần.

Hai mươi lăm cây nến mảnh dẻmàu hồng tỏa ánh hồng mờ tỏ, rung rinh nhảy múa, dưới ánh nến dịudàng Đỗ Lối nhẹ nhàng khép mắt, hàng mi dài đổ bóng tạo một quầngtối dưới mi, khuôn mặt xinh đẹp tươi thắm như đóa hoa ngậm sương. Cô mởmắt thổi từng ngọn nến, tiếng vỗ tay, tiếng hú vang dậy xung quanh.

“Đỗ Lối, ước điều gì? Maunói ra!”.

“Đúng, phải nói ra, nhấtđịnh phải nói ra!”. Nhân viên hai phòng chủ yếu là cánh trẻ, reo hòầm ĩ.

Đỗ Lối dẩu môi: “Nói ra làkhông linh!”.

“Làm gì có chuyện! Nhấtđịnh phải nói!”.

Mắt Đỗ Lối lóng lánh, tươicười: “Điều ước của tôi chính là muốn biết hôm sinh nhật phó tổngHứa, phó tổng Hứa cầu ước điều gì!”. Nói xong, tình tứ liếc nhìnHứa Dực Trung.

Nhoáng cái đã phải trả lờichất vấn, Hứa Dực Trung cười ngất, “Được rồi, hôm nay mới phát hiệntrợ lí Đỗ không học binh pháp quả thật đáng tiếc, chỉ một chiêu đãcứu nguy ình, bao vây tôi!”.

Hứa Dực Trung thầm nhớ lại,hôm đó mình cầu xin điều gì? Thổi nến, cầu xin vào ngày sinh nhậtlà trò chơi của các cô gái trẻ, hình như anh không cầu điều gì.

Anh nhìn lướt những khuôn mặttrẻ háo hức tò mò, nụ cười vẫn trên môi, “Điều ước hôm đó của tôiliên quan đến các bạn ngồi đây! Tôi đã nghĩ, sau này nếu tập đoàn cóthể nhân ngày sinh của các nhân viên để mọi người tụ tập liên hoan,tăng cường đoàn kết, vui vẻ như hôm nay thì tốt biết mấy. Cho nên bêngiờ tôi quyết định, từ nay tất cả nhân viên của tập đoàn vào ngàysinh nhật của mình đều có thể đưa người nhà đến tắm suối nước nóngmiễn phí! Hôm nay Đỗ Lối là đầu tiên, sau này trở thành quy định củatập đoàn, coi như là một trong những phúc lợi của nhân viên”.

Mọi người vỗ tay ầm ầm, ĐỗLối cũng vỗ theo, lòng thầm khâm phục ứng phó vừa rồi của Hứa DựcTrung, vừa có thể loại bỏ ảnh hưởng đặc biệt do tổ chức tiệc sinhnhật cho cô ở sơn trang, vừa có thể lấy lòng nhân viên.

“Hôm nay tiệc sinh nhật nàythay đổi địa điểm tổ chức ở sơn trang còn có một mục đích khác”.Hứa Dực Trung dừng lại, “Bữa tiệc này chuẩn bị theo tiêu chuẩn mỗisuất ba tám đồng, tôi hi vọng mỗi bạn trẻ ở đây đều đóng góp ýkiến của mình! Giám đốc Trương thấy thế nào?”. Hứa Dực Trung quayđầu cười cười nhìn giám đốc sơn trang, “Mọi người đóng góp ý kiếncoi như một lần điều tra thăm dò ý kiến trong nội bộ sơn trang, cònnhững gì bất cập chúng ta sẽ sửa đổi. Tôi hi vọng suối nóng củachúng ta có thể nổi tiếng toàn tỉnh, chứ không phải chỉ trong phạmvi thành phố này, bởi rốt cuộc toàn tỉnh chỉ có suối nóng củachúng ta có chứa khí trơ Radon, các vị giám đốc suy nghĩ cho kĩ!”.

Ba vị giám đốc nhìn nhau,thầm nghĩ phó tổng Hứa đâu có ý theo đuổi trợ lí của mình chỉ nóirõ lí do mở tiệc ở đây. Họ phấn khởi, thêm phần trọng nể Hứa DựcTrung.

Đỗ Lối đứng một bên nhìnHứa Dực Trung, lòng âm thầm thất vọng. Ngay một ý nghĩ thân thiết anhcũng không dành cho cô.

Tiệc sinh nhật tổ chức ởthủy tạ bên hồ nước nóng. Nhà gỗ cổ kính, cửa sổ treo rèm trúc,hơi nước mù mịt từ dưới hồ bốc lên, đèn lồng mờ tỏ cảnh sắc càngmộng ảo.

Sau bữa tiệc, mọi người thayáo tắm nhảy xuống hồ tắm.

Hứa Dực Trung không ngờ ĐỗLối không đi tắm suối nóng, anh đứng một mình bên cửa sổ, nhìn lànsương mờ mịt nhuốm ánh đèn hồng trong đêm, bất giác nhớ lại lần anhvô tình nghe được tâm sự của Thiên Trần và Nghiêu Vũ ở hồ tắm này.Sau đó, hai cô gái mượn cớ phỏng vấn định săm soi anh. Cô ấy khôngthích người khác biết chuyện riêng của mình?

Nghiêu Vũ chỉ đến một lúcrồi đi, có việc thật sao?

Hứa Dực Trung trầm ngâm.

“Dực Trung”. Đỗ Lối đi đếnbên anh, dựa vào cửa sổ thủy tạ nhìn ra ngoài, “Sơn trang chúng tabuổi tối thật đẹp, cảm ơn anh đã giúp em tổ chức sinh nhật ở đây”.

Hứa Dực Trung quay đầu. Dướiánh đèn lồng, trong khung cảnh này Đỗ Lối đẹp mê hồn, anh mỉm cười,“Đừng khách sáo! Nên như vậy, mọi nhân viên đều thế, có điều nếu tổchức sinh nhật cho từng người e là không đủ sức, số lượng quá đông.À…”. Anh rút ra một cái hộp, “Quà sinh nhật!”.

Đỗ Lối hơi ngạc nhiên mở ra,trong hộp là một đôi búp bê gỗ, “Cảm ơn anh, thực ra hôm nay anh đãtặng em món quà sinh nhật tốt nhất rồi”.

“Ha ha, trưởng phòng Trươngbận, đây là quà anh ấy nhờ tôi chuyển cho em, quà này là của anh ấy.Còn tôi, giúp em tổ chức sinh nhật coi như là quà rồi, nhân viên đầutiên của tập đoàn tổ chức sinh nhật ở đây, ha ha!”. Hứa Dực Trungcười, anh không có thời gian đi mua quà, đến quầy lưu niệm của sơntrang đi một vòng, thấy đôi búp bê đáng yêu, nên mua giúp Trương Lâm Sơn.

Nỗi thất vọng từng cơn xâmchiếm lòng cô. Đỗ Lối biết đây là quà ở quầy lưu niệm của sơn trang,con búp bê còn được mặc chiếc quần bơi bé tý. Hứa Dực Trung hôm naykhông có thời gian ra ngoài mua, chỉ cần anh có ý nghĩ mua cho cô,hoặc hái mấy bông hoa ở sơn trang tặng, cô cũng vui. Nhưng, nếu anhkhông nhớ cần mua quà thay Trương Lâm Sơn, e là cũng không có đôi búp bênày?

Đỗ Lối đột nhiên có cảmgiác không hiểu Hứa Dực Trung. Nhìn cảnh sắc hư ảo xung quanh, cảmgiác đó càng thêm rõ rệt.

Hứa Dực Trung chưa có bạngái, tại sao vẫn từ chối cô? Nghĩ tới lần anh chạy đi cùng Nghiêu Vũlắp hộp đèn quảng cáo, nếu không có ý với Nghiêu Vũ, cớ gì anhphải thế? Cảm giác nghèn nghẹn khó thở. Anh tổ chức sinh nhật chocô, nhưng lại nói đó là phúc lợi của nhân viên, anh mua quà sinh nhật,khi đứa tặng lại nói đó là quà của Trương Lâm Sơn.

Đỗ Lối hoang mang, mà côtuyệt nhiên không muốn thấy mình hoang mang.

Nhìn cảnh sắc liêu trai, mắtmơ màng, cô khẽ nói: “Hồi đại học, chúng em cũng thường như vậy, sinhnhật ai là lớp trưởng thay mặt cả lớp tặng một món quà nhỏ, rồitất cả hát bài chúc mừng sinh nhật”.

Hứa Dực Trung lặng lẽ nhìncô, thầm nghĩ, phụ nữ thường dễ mủi lòng vào những lúc như thế.

“Em và Nghiêu Vũ sinh nhậtcùng ngày. Ngày đó chúng em đều nhận được quà của lớp, còn nhớ cólần cũng được tặng búp bê, lớp trưởng dứt khoát mua một đôi, mộtgái một trai, em và cô ấy vừa hay đúng một đôi!”.

Hôm nay là sinh nhật NghiêuVũ? Cảm giác bị chích vào mạng sườn, hôm nay sinh nhật cô ấy? Anhthất vọng vô cùng, Nghiêu Vũ đúng là có việc.

“Bây giờ nghĩ lại, cảm giácmừng sinh nhật ở tập đoàn vẫn là tốt”.

“Đúng, sau này tập đoàn sẽhình thành tiền lệ đó, để mọi người càng thêm gắn bó!”. Hứa DựcTrung nói, bụng nghĩ, có nên đi tìm Nghiêu Vũ? Lại bực mình hối hận,sao lần nào cũng ngớ ngẩn chạy đi tìm cô ta?

“Dực Trung, hôm nay sinh nhậtem, một mình em ở thành phố này”.

Hứa Dực Trung nhìn ánh mắtchờ đợi của Đỗ Lối, không khỏi xao lòng bởi vẻ cô đơn thấm buồntrong đó. Anh cười, “Chẳng phải có bao nhiêu đồng nghiệp ở bên em đấythôi? Sao lại một mình?”.

Đỗ Lối cười, “Nhiều ngườinhưng vẫn thấy như có một người”.

Hứa Dực Trung không nói gì,Đỗ Lối xinh đẹp, một cô gái đơn độc cố gắng tự khẳng định, vươn lêntrong xã hội rất đáng nể trọng, nâng niu. Anh lắc đầu như xua đi ýnghĩ, không muốn nghĩ tới Nghiêu Vũ.

“Nghiêu Vũ và em cùng ngàysinh, nhưng chưa bao giờ cô ấy phải qua sinh nhật một mình, cho dù chiatay với Đồng Tư Thành, cuối năm anh ta về nước, chắc chắn sẽ về kịpsinh nhật cô ấy hôm nay. Tình cảm của họ rất tốt”. Đỗ Lối nói rấttự nhiên.

Hứa Dực Trung kinh ngạc, ĐồngTư Thành thật biết tìm thời điểm. Với tâm trạng hiện nay của NghiêuVũ, không cảm động mới lạ.

Đỗ Lối sực tỉnh nhìn anh,“Dực Trung, anh coi trọng quá trình hay kết quả? Có lúc em nghĩ NghiêuVũ và Đồng Tư Thành cho dù chia chia tay nhưng quá trình bốn năm củahọ đã đủ đầy”.

Nhìn Đỗ Lối đang chăm chúquan sát anh, lòng Hứa Dực Trung rối loạn, không phải chưa tiếp xúcvới phụ nữ, có phải Đỗ Lối chỉ muốn quá trình thật đơn giản?

Ánh mắt cô long lanh, trên mặtlà nỗi buồn tủi, cô đơn vời vợi. Đỗ Lối thế này sao có thể khôngkhiến anh mủi lòng, quan trọng nhất là cô còn quá ngưỡng mộ anh! NếuNghiêu Vũ dành cho anh bằng một nửa tình cảm của Đỗ Lối! Ồ, sao đãlại nghĩ đến Nghiêu Vũ? Lòng lại nôn nao muốn đi tìm Nghiêu Vũ, cảmgiác mỗi lúc càng thôi thúc, cuối cùng biến thành tiếng thở dài. Anhbiết, anh sẽ đi tìm cô, ý nghĩ nảy sinh, người đã nhẹ nhõm. Anh vuivẻ nhìn cô, “Đỗ Lối, chơi vui nhé, tôi đi trước đây”.

“Vâng!”. Đỗ Lối tựa lan cannhìn Hứa Dực Trung rời đi.

Được mấy bước anh chợt dừng,ngoái đầu, vẫn mỉm cười, “Đỗ Lối. Em là cô gái rất tuyệt vời, quátrình mặc dù đẹp, nhưng đối với một cô gái kết quả có lẽ quantrọng hơn, một lần nữa chúc em sinh nhật vui vẻ!”.

Hứa Dực Trung bước thậtnhanh. Đỗ Lối đăm đăm nhìn theo bóng lưng đó, mạnh mẽ, thẳng tắp, tựtin, lòng cô một lần nữa tan nát.

Cô lại cười gằn, anh ta thậtthông minh, cô nói gì, ý tứ thế nào anh vừa nghe đã hiểu. Đỗ Lốithật sự thích đàn ông như vậy, đầy thách thức, cô lặng lẽ mong lúcHứa Dực Trung tìm thấy Nghiêu Vũ sẽ chạm trán với Đồng Tư Thành.

Thực tế, Đỗ Lối đoán khôngsai. Đúng là Đồng Tư Thành vẫn chờ Nghiêu Vũ dưới tầng, anh vẫn khôngđịnh gặp cô, nhưng muốn im lặng nhìn cô từ xa.

Mưa to dần, áo khoác của anhđọng một lớp hạt mưa nhỏ, anh dùng ngón tay búng đi, nước từ chânhạt mưa bắn tóe.

Trước đây Nghiêu Vũ bảo anhkhông cần búng, chỉ cần giũ, như con chó giũ lông là được, nói xongcười giòn tan.

Đồng Tư Thành nhớ lại chuyệnđó, bất giác mỉm cười, ngẩng đầu nhìn cửa sổ tầng bảy tối om, cảmgiác như lại thấy Nghiêu Vũ ngó đầu ra vẫy tay với anh.

Ngày xưa, mỗi lần quay đi, anhbiết Nghiêu Vũ vẫn nhìn theo, lúc nào cô cũng bịn rịn quyến luyếndán vào anh. Trước đây có lần anh nửa đùa nói với cô: Nghiêu Nghiêu,sự quyến luyến của em khiến lòng kiêu hãnh đàn ông của anh được thỏamãn cực độ.

Bây giờ cô có còn nhìn anhnhư thế, lưu luyến anh như thế nữa không?

Đèn tầng bảy mãi chưa thấysáng, Nghiêu Vũ vẫn chưa về. Đồng Tư Thành đứng chẵn hai tiếng đồnghồ dưới vòm cổng khu nhà, sắp mười hai giờ, Nghiêu Vũ vẫn chưa về.

Anh đột nhiên nhớ ra ThiênTrần đã nói, hôm nay tập đoàn Gia Lâm có tiệc mừng năm mới, Nghiêu Vũvà đồng nghiệp trong công ty đều đến đó, không biết có quay về. ThiênTrần cũng nhận được giấy mời, nhưng đưa giấy mời cho bố mẹ lấy cớxin đi, tìm cơ hội gặp Tiêu Dương.

Đồng Tư Thành thở dài. Suốinóng ở Tây Sơn, khách tắm xong hầu như đều qua đêm ở sơn trang. Hôm nayanh không nhìn thấy cô rồi.

Nén lại nỗi thất vọng, ĐồngTư Thành tự nhắc mình không được nôn nóng, muốn làm lại với NghiêuVũ nhất định không được nôn nóng. Mỉm cười tự tin, anh quá hiểu cô.

Nhìn trời mưa, anh bước nhanhkhỏi đó.

Mưa bụi lất phất, Nghiêu Vũmột mình lang thang trên phố. Cô không muốn về nhà, muốn đến một nơiồn ào, về nhà một mình lại nghĩ tới Đồng Tư Thành. Cô đã cả trămlần tự nhủ, chuyện đã qua chỉ còn là kí ức, nhưng sự trở về củaanh vẫn đánh thẳng vào chỗ yếu trong cô. Anh không xuất hiện lại khơidậy những hoài niệm miên man của cô về những ngày xưa. Thời gian hainăm đã vơi bớt nỗi đau trong lòng, nhưng lúc này lại càng cô đơn.

“Nghiêu Nghiêu, sinh nhật conthế nào? Có vui cùng bạn bè không?”. Mẹ gọi điện hỏi.

Nghiêu Vũ bỗng thấy tủi thân,cắn môi, trấn tĩnh, nói giọng vui vẻ: “Vâng, con đang trên núi, đangtắm suối nước nóng, bố mẹ có khỏe không?”.

“Nghiêu Nghiêu, mẹ nhớ con, baogiờ con về nhà?”.

“Đến Tết con về”. Cô hít nhẹnước mũi, Đồng Tư Thành trở về, nếu Tết này cô ở lại đây, có thểvì buồn và cô đơn cô sẽ quay lại với anh.

“Thật không”. Giọng mẹ cô vuihẳn, “Tốt quá, con về mẹ sẽ làm nhiều món ngon à ăn! Con thuê xemà về, ngày Tết đông người, hay là bố đến đón con?”.

“Không cần đâu, còn hai thángnữa mới Tết, được nghỉ là con về ngay. Bạn bè đang chờ, con tắt máyđây”. Giọng phấn khởi của mẹ làm cô mủi lòng, hai năm không về, NghiêuVũ không muốn nói nhiều với mẹ, nghe tiếng mẹ mắt cô đã cay cay.Những ngày này, đêm mưa lạnh, cô dường như càng khó kiểm soát tâmtrạng.

Tắt máy, đi lang thang dọctheo con phố, nước mưa từ tán lá đa bên đường, từng giọt nhỏ trên cổáo, lạnh buốt. Giơ tay ra giũ, canh tay nổi gai.

Lại khoanh tay trước ngực.Ngày xưa Đồng Tư Thành hay gồng tay làm nổi những bắp thịt, trêu cô:Nghiêu Nghiêu, em như cây sậy, nuôi mấy cũng không béo.

Vậy càng khỏi mất tiền giảmbéo, tốt quá! Béo thì sao? Có biết bốn lạng thắng ngàn cân không?

Đúng là châu chấu đá xe!Không tin, em thử xem, anh chẳng cần bỏ sức em cũng không nhúc nhíchđược!

Nghiêu Vũ bĩu môi, anh khỏelắm, được rồi, sau này lò sưởi nhà chúng ta ình anh dùng tất!

Đó là Nghiêu Vũ ngày xưa,Đồng Tư Thành ngày xưa, cô và anh ngày xưa!

Cô cứ đi vô định như vậy trênphố. Trên phố Rượu nổi tiếng nhất thành phố đèn muôn màu lấp lánh,muộn thế này chỉ có quán bar là còn đông vui. Một cô phục vụ niềmnở ra đón, “Cô đi mấy người?”.

“Một mình”.

“Ngồi ở bàn quầy đượckhông?”.

“Được”.

“Uống gì?”.

“Có Baileys không? Một li!”.

Nghiêu Vũ nhìn khắp lượt xungquanh, lúc này cô rất hâm mộ đám thanh niên hoạt náo kia. Tiếng cườiồn ào, tiếng nhạc chói tai… cô cay đắng nghĩ, cho dù đến đây, vẫnchỉ nghe thấy hơi thở bình lặng của mình.

Nhìn ly rượu Baileys, cầm lênlắc mạnh, rượu trong ly trào lên, uống một ngụm, chất cồn như cháytừ cổ họng xộc thẳng vào dạ dày, cô rất muốn lòng mình cũng cóthể sôi sục trào lên như thế để qua được nỗi cô đơn lúc này.

Nghiêu Vũ uống xong, trả tiềnđi ngay.

Cô phục vụ nhướn mày nhìntheo, một ly rượu, ngồi không quá hai phút, một khách hàng kì quặc.

Nghiêu Vũ nhìn đồng hồ, mườimột giờ, cô đã một mình lang thang suốt ba tiếng. Đứng ở ngã tư đầuphố Rượu, sau lưng là thế giới huyên náo, trước mặt là con đườngtĩnh mịch, đầu hơi choáng, tửu lượng kém, lẽ nào lại một mình đitrong đêm.

Anh ta đã trở về, anh ta tặnghoa, tặng quà, nhưng không đến với cô, anh ta muốn treo cô lơ lửng nhưvậy! Cô hận mình vẫn còn muốn gặp anh ta, nước mắt bỗng trào ra,Nghiêu Vũ đứng cạnh thảm cỏ xanh bên đường, khe khẽ khóc.

“Ánh trăng lạnh, chiếu haiđầu vực thẳm, một góc nào trong tim…”. Tiếng nhạc chuông buồn thảmvang lên.

“Ai?”.

“Tôi, Hứa Dực Trung”.

Nghiêu Vũ ngây người.

“Nói đi!”.

Nói gì? Nghiêu Vũ không biết.Sao anh ta lại gọi cho cô vào lúc này? “Có chuyện gì?”.

Tiếng cười rộ vọng ra từcác quán bar sau lưng, Nghiêu Vũ ngây người lắng nghe. Cô có thể ở đâysuốt đêm không?

Lắc lắc cái đầu đã hơichoáng, cảm giác say thật là tốt, mọi thứ trước mắt biến thành ảoảnh kì dị, nhưng âm thanh xung quanh lại như cả một thế giới.

“Cô không ở lại sơn trang, ra ngoàichơi à? Xung quanh hình như rất ồn?”.

“Vâng, ra ngoài chơi…”. NghiêuVũ hít vài hơi không khí lạnh giá, thật sự rất lạnh.

Hứa Dực Trung nhạy cảm nhậnra, giọng Nghiêu Vũ có gì không ổn, “Cô đi một mình sao? Đang ở đâu?”.

“Vâng, một mình! Trên phốRượu. Có chuyện gì không? Không thì tôi tắt máy”. Nghiêu Vũ không muốnnói tiếp, cô nhận ra mình đã khó kiểm soát bản thân. Trong đêm cô đơn,lúc lòng phiền muộn, một ly rượu Baileys sủi bọt giống như đổ nướclạnh vào chảo dầu, “xèo” một tiếng bùng ra mọi đau khổ của cô,khiến cô không thể nào che giấu tâm trạng.

“Cô đang khóc ư?”. Hứa DựcTrung lạnh lùng buông một câu.

Nghiêu Vũ sững sờ. Trợn mắtnhìn điện thoại trong tay, vô thức tắt máy. Sờ lên mặt, không biếtnước mưa hay nước mắt, một đám nhòe nhoẹt.

Vội vàng lau, áo cũng ướt.Nhân lúc còn tỉnh, Nghiêu Vũ vội vẫy taxi về nhà.

Lảo đảo lên tầng, tắm xong,thay quần áo, gọn gàng xong xuôi, mới nhìn thấy có mấy cuộc gọinhỡ. Không nhìn số máy, tắt luôn.

Đồng Tư Thành quả biết cáchdày vò cô. Anh nói muốn làm lại từ đầu, trở về rồi vẫn không đếngặp cô, ngày sinh nhật vẫn lịch sự tặng hoa, tặng quà, anh treo cô,treo cô lơ lửng như vậy! Lúc này cô chỉ muốn để đầu óc trống không,nhắm mắt ngủ.

Hưa Dực Trung nhìn điện thoạiđột nhiên bị ngắt, ngây ra một lát, Nghiêu Vũ chỉ có một mình sao?Anh lái xe đến phố Rượu, không hiểu sao lòng hơi lo lắng.

Đến nơi gọi cho cô, không nghemáy, liệu có phải trong quán quá ồn, không nghe thấy, vậy là đếntừng quán tìm.

Trên phố Rượu có đến bốn nămquán, Hứa Dực Trung tìm từ đông sang tây, tìm suốt năm quán khôngthấy, gọi lại đã tắt máy.

Anh đi tìm mệt đứt hơi, côlại tắt máy? Hôm nay là sinh nhật anh, lại nửa đêm chạy đi mua quà chocô! Chắc Nghiêu Vũ thấy số máy của anh nên mới tắt, cũng không thèmgọi lại? Hứa Dực Trung tức giận đứng ngoài quán. Nghe Đỗ Lối nóihôm nay sinh nhật Nghiêu Vũ, anh đã tha thứ cho cô, nhưng bây giờ lạigiận, giận cô luôn phớt lờ anh, giận mình ngốc nghếch chạy đến đâytìm cô. Còn nữa! Vì thiết kế chương trình của cô mà anh bị mắng!

Mưa vẫn rơi. Hứa Dực Trungđứng một lát, bị mưa lạnh đánh thức, nhớ lại giọng nói của NghiêuVũ, đoán là cô có chuyện. Anh cáu kỉnh lên xe, lái thẳng đến nhà cô.

Cửa sổ tầng bảy tối om, côđã ngủ chưa hay chưa về? Lúc Nghiêu Vũ tắt máy, anh liền khẳng địnhphán đoán của mình, cô đang khóc. Hứa Dực Trung ngồi trên xe một lát,chịu không nổi cuối cùng xuống xe, anh một mực biện bạch, chỉ đi xácnhận cô đã bình an trở về hay chưa.

Nghiêu Vũ nằm trên giường,đầu u u mê mê, khuôn mặt Đồng Tư Thành ngày xưa, khuôn mặt Đồng TưThành hai năm trước, đôi khuyên tai hình chìa khóa, xen lồng trong tríóc.

Tiếng gõ cửa rất mạnh làmcô giật mình, Đồng Tư Thành sao? Bỗng hốt hoảng, nằm im giả bộ nhàkhông có người.

“Nghiêu Vũ!”.

Giọng Hứa Dực Trung sốtruột, gõ một lúc không thấy có phản ứng, Nghiêu Vũ lại tắt máy.Rốt cuộc là thế nào? Anh lo lắng gọi.

Tiếng động lúc một giờ sángkinh động con chó đầu bò tầng dưới, nó sủa vang một hồi. Nghiêu Vũvội bật đèn xuống giường, hàng xóm cũng mở cửa, ngó ra: “Ai? Làmgì ầm lên thế?”.

“Xin lỗi! Xin lội!”. Nghiêu Vũvội đẩy Hứa Dực Trung vào phòng, hàng xóm đóng sập cửa.

“Một giờ đêm, sao anh làm ồnnhư vậy?!”.

Hứa Dực Trung thở phào,Nghiêu Vũ đã ở nhà an toàn, anh quả thực hối hận mình lắm chuyện.“Ai bảo cô không trả lời lại còn tắt máy, nói đi, có chuyện gì?”.

“Anh nửa đêm gọi cửa, là vìtôi không trả lời điện thoại?”. Nghiêu Vũ cảm thấy không thể hiểuđược, đi đi lại lại rồi đến ngồi trên salon.

Câu hỏi làm Hứa Dực Trungbối rối, chẳng lẽ nói là mình lo cho cô? Anh trợn mắt nhìn cô, lạikhông biết giải thích thế nào cho thỏa.

“Có chuyện gì ngày mai đilàm rồi nói. Hay là bên đó lại có công việc mới?”. Nghiêu Vũ lẩmbẩm như nói mê.

Công việc mới? Hứa Dực Trungtức muốn phì cười, ai có thể vì công việc nửa đêm chạy đến đây? Lạianh đích thân đến? Anh sầm mặt nhìn cô, “Nói đi, hôm nay làm sao?”.

“Chẳng sao hết?”. Nghiêu Vũnói gọn lỏn, liếc trộm Hứa Dực Trung đứng giữa phòng, cảm thấy anhquá cao to, ngược ánh đèn, trông giống con gì? À, con gấu! Cô cườikhanh khách.

“Uống rượu phải không?”.

Biểu hiện khác thường củaNghiêu Vũ khiến anh bình tĩnh lại, “Cô không uống được rượu cơ mà?”.

Nghiêu Vũ cảm thấy nếu HứaDực Trung không đi, cô sẽ có chuyện ngay bây giờ. Cố gắng duy trì tiatỉnh táo cuối cùng, lúng búng nói, “Rốt cuộc nửa đêm anh đến đâylàm gì? Có việc nói đi, hi hi, tôi cũng không còn nhớ gì nữa”.

Thái độ Nghiêu Vũ chọc tứcHứa Dực Trung, anh nói từng chữ, “Cô không muốn gặp tôi vậy sao? Côtưởng tôi vì công việc có thể tìm khắp phố Rượu vào lúc nửa đêm?Rồi lại đến gõ cửa phòng cô?”. Anh tìm khắp phố Rượu? Nghiêu Vũ kinhngạc nhìn anh, đầu réo ù u, cố giữ giọng bình thường, “Đúng làkhông có chuyện gì. Chẳng phải tôi vẫn khỏe ra đấy thôi?”. Đầu cô mỗilúc một nặng: “Cảm ơn, muộn quá rồi, anh cũng về nghỉ sớm đi”.

Nghiêu Vũ nhanh chóng hạ lệnhđuổi khách, muốn anh nhanh chóng rời khỏi đây, bây giờ cô không còntỉnh táo để tìm hiểu vì sao anh đến.

Hứa Dực Trung một lần nữahụt hẫng. Mấy lần Nghiêu Vũ từ chối, đẩy anh ra xa ngàn dặm, ngaynói chuyện với anh cô cũng không muốn! Anh liếc mắt nhìn giá nến lầntrước lấy trộm cho cô!

“Không có chuyện gì thì tốt,tại tôi đường đột, chúc ngủ ngon!”. Nói xong anh quay người đi ra cửa,thề từ nay không bao giờ bận tâm đến Nghiêu Vũ. Anh vốn định chúc côsinh nhật vui vẻ.

Tiếng khép cửa chạm vàothần kinh Nghiêu Vũ, cuối cùng cô òa khóc, vừa khóc vừa chửi Đồng TưThành, chửi anh hám lợi, chửi câu nói làm lại từ đầu của anh khiếncô sống không yên, chửi anh đã khiến cô loạn trí không biết làm sao, chửianh đã cho cô những biết bao kỉ niệm đẹp như vậy, lại lạnh lùng tuyênbố chia tay khiến cô đau khổ muốn chết… Nghiêu Vũ khóc mãi, ngã lênsalon ngủ thiếp.

Thực ra Hứa Dực Trung vẫnchưa đi, anh vẫn đứng ở ngưỡng cửa. Khi anh mở cửa định bước ra, độtnhiên lần trong áo ngực lấy ra chiếc hộp, đang định đưa cho cô thì cửaphòng đóng, quay người thấy tiếng Nghiêu Vũ khóc. Mấy lần định anủi, thấy cô vừa khóc vừa chửi Đồng Tư Thành, lại cố kìm.

Trong lòng ấm ức, xả ra làđúng. Anh vẫn đứng nhìn Nghiêu Vũ vừa khóc vừa chửi. Cô đúng là cứuống rượu là xảy ra chuyện. Mọi bực tức và quyết tâm đoạn tuyệtbỗng chốc bay lên chín tầng mây. Anh còn buồn cười nhìn cô say rượu.

Hứa Dực Trung nghe mãi, caumày, Đồng Tư Thành sao lại chê nhà Nghiêu Vũ nghèo mà chia tay? Bốnnăm? Nghiêu Vũ vẫn kể tội Đồng Tư Thành, những gì tốt đẹp suốt bốnnăm không địch nổi một lần xuất ngoại, hình như hôm nay Đồng Tư Thànhđã khiến cô nổi giận.

Hứa Dực Trung sực nhớ NghiêuVũ nói, tối nay có việc không đi dự tiệc, cô chờ Đồng Tư Thành? Côuống rượu là vì anh ta không đến? Xem ra Nghiêu Vũ rất nặng tình vớianh ta. Cô không muốn gặp anh là vì anh ta? Cô không biết quyết địnhthế nào, nên không muốn qua lại với anh?

Nụ cười hiện lên, rồi lạitan biến. Tiếng khóc của Nghiêu Vũ nhỏ dần, rồi cô ngủ thiếp đi trênsalon. Đã không uống được rượu lại chạy đến phố Rượu uống? Nếu sayở đó thì sao?

Hứa Dực Trung nghĩ vậy lòngchợt se lại, ngơ ngẩn một lát, mới thở dài, đến cạnh salon, mặt côđỏ lựng, ngủ say tít. Anh khẽ lay, “Nghiêu Vũ?!”.

Không hề có phản ứng, côhoàn toàn không biết anh chưa đi. Mất cảm giác vậy sao? Hứa Dực Trungcau mày, thầm nhủ, sau này nhất định không để Nghiêu Vũ đụng đến mộtgiọt rượu.

Anh khẽ khàng bế cô lêngiường, Nghiêu Vũ cuộn tròn trong lòng anh như con mèo, má đỏ au nhưtrái táo, anh lại bật cười. Đắp chăn cho cô, nhìn đồng hồ, đã ba giờsáng, lúc này anh không buồn ngủ nữa, càng không muốn ra về, quyếtđịnh ở lại đây cho cô một bài học.

Hứa Dực Trung ra phòng kháchmở tủ sách, đang định lấy một cuốn ra xem, mặt chợt thấy cuốn Từđiển Triện khắc thư pháp, liền rút ra, gập lại ba trang có chữ “ĐồngTư Thành” tìm ba chữ tên mình gấp mép lại, hài lòng trả về chỗ cũ.

Anh lấy tấm chăn, ra nằm trên salon ngủ.

Loading...

Xem tiếp: Chương 19

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Nhật Kí Dõi Theo Một Người

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 24


Quái Vật

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 32


Quỷ Dạ Xoa

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 44


Nữ Tài Nhân Kì Lạ!

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 24


Ê! Thằng Con Nhà Người Ta

Thể loại: Truyện Teen, Đam Mỹ

Số chương: 50