1 ”Hà hà hà, ổn rồi ổn rồi. ” Chàng trai nhìn màn hình cười hưng phấn, gõ bàn phím cạch cạch cạch, lần này coi như giữ được thứ hạng rồi.
”Tiền đồ!”
Chàng trai bên cạnh cười chế giễu, thao tác chuẩn xác chém bay đầu người trước mặt, đôi chân bắt chéo tỏ vẻ thờ ơ.
2 Bây giờ Tôn Hạo Quảng nhìn màn hình thôi cũng đã muốn điên rồi, mình rất muốn thắng để lên cấp a a a!
Bàn phím bị gõ cạch cạch liên hồi, một lát sau, nhân vật yêu mị trên màn hình cuối cùng cũng ngã xuống đất.
3 Nhất thời một tràng cười nổ lớn.
Ông nội Cố quay lại, nhìn bàn cờ, nhất thời sắc mặt đen đi: “Tiểu! Cố!”
Thắng cái gì mà thắng! Nước cờ này, là nước cờ chết.
4 Cho đến khi cậu thiếu niên tập luyện buổi sáng xong, mấy phần xấu hổ mới vơi đi.
Còn Sở Dư thì hoàn toàn không có kiểu chuyện phiền muộn như thế.
”An An,“ Ông Sở cũng đang nói với Sở Dư về chuyện này, “Hôm qua ông đã nói với ông Cố rồi, để Cố Thần chăm sóc con ở trường.
5 Ít thôi?
“Được. ” Sở Dư cười, cầm cái chai bóp vào tay cậu.
“Được gì?” Một giọng con trai vang lên từ phía sau.
Hai người nhìn lại, Cố Hạo Quảng vừa bước vào cửa, vừa đi vừa hỏi.
6 Trọng điểm là ở chỗ, vì sao cậu lại cảm thấy là, nếu cô ấy bỏ thêm hai muỗng đường nữa thì cậu vẫn uống chứ?
“Không uống thì đồ phiền phức kia sẽ giận.
7 Ngày hôm sau.
Lý Linh Linh đến hơi trễ, cầm cặp chạy vào lớp, trong lớp gần như đã kín chỗ, trừ chỗ của Cố nhị thiếu, nhưng đứng một hồi thì đã thấy bạn mình đứng ngay góc vẫy vẫy tay với mình, bên cạnh đó còn một chỗ, rõ ràng là để dành cho cô.
8 Buổi trưa, sau khi tan học.
"Sở Dư, lát nữa đi ăn trưa với mình không?" Lý Linh Linh xoay người lại bắt chuyện với Sở Dư.
"Ừ, cùng đi đi. " Sở Dư cong môi, gật đầu trả lời.
9 Cố Thần thu dọn xong xuôi, nhìn hai người đang chuẩn bị đi ra ngoài, bỗng dưng dừng bước.
Quay đầu lại, "Còn không đi?"
Lý Linh Linh, ". . . "
Tụi tôi bảo cậu đi cùng lúc nào hả? Lão đại không dính lấy bạn gái thì không thể tự mình đi xa hơn à.
10 Buổi chiều, Cố Thần đến phụ đạo cho Sở Dư.
"Con chào ông Sở. " Cố Thần đẩy cửa ra, lễ phép chào hỏi.
Ông Sở dịch tờ báo sang bên, "Tiểu Cố đến rồi đấy à.
11 Trần Thuật vốn không hiểu sao Tôn Hạo Quảng lại chắc chắn ở nhà họ Sở, cũng không hiểu vì sao lúc cậu rủ cậu ta cùng đến đó thì giọng điệu lại quái dị đến thế.
12 "Anh. . . Anh theo đuổi thật hả? Có ý tưởng gì chưa?"
Trần Thuật nghỉ ngơi một lúc, lau đi mồ hôi trên trán mình, không nhịn được mà giương mắt, cũng không định ngồi dậy, nền nhà của phòng luyện tập thực sự rất sạch.
13 Sở Dư lắc đầu, âm thanh mềm mại, "Đừng để Cố Tiểu Nhị nghe được lời này. " Rõ ràng là bọn họ đang trêu chọc cô, "Thật ra cậu ấy rất ngây thơ, không thích bị người khác trêu như thế đâu, khéo lại nổi giận đấy.
14 "Nhị ca, em còn có chuyện phải làm, không về cùng hai người được. "
Sau khi ăn xong, bọn họ chào tạm biệt, dù gì Cố Thần cũng đã dặn đi dặn lại, không được ở lại quá muộn, không được làm trễ giờ ngủ của Sở Dư.
15 Sáng sớm, Cố Thần mặc quần cộc đứng trước tủ quần áo xốc qua xốc lại.
"Đâu rồi? Đâu rồi?" Cậu tiện tay quăng bộ đồ đang cầm trong tay đi, nói nhỏ.
"Rõ ràng hôm qua còn để ở đây mà.
16 Cố Thần khinh thường nhìn cậu ta, phát ra cảnh giới "còn cần phải nói nữa sao" "chắc chắn là thật rồi" "lúc này im lặng còn hơn lên tiếng".
Tôn Hạo Quảng nhìn ánh mắt của cậu là hiểu ngay, âm thầm liếc một cái, "Có giỏi thì nói đi.
17 Sở Dư nhìn cậu, khóe môi cong lên, không thèm tranh cãi với cậu vết thương to hay nhỏ.
"Ngồi xuống. " Cô chỉ vào ghế, giọng thản nhiên, "Hộp cứu thương để ở đâu rồi?"
Chàng trai cũng không phản kháng, ngoan ngoãn ngồi xuống, thấy dáng vẻ nhăn mày của cô thì miệng cũng mềm đi, "Trong phòng tôi, ngăn tủ bên trái.
18 "Cố thiếu ở đó. . . "
"Nhìn kìa, là Tôn Hạo Quảng!"
Lúc này trên sân còn chưa bắt đầu, nhưng người ở Nhất Trung và Nhị Trung đang khởi động làm nóng người, làm quen cảm giác một chút, bên ngoài sân có vài nhóm hai ba cô gái đi chung với nhau, lần lượt chiếm vị trí trên khán đài, che miệng nhìn rồi chỉ trỏ về phía các chàng trai đang làm nóng người ở trên sân.
19 "Hả?"
Cố Thần khẽ sửng sốt, đột nhiên chớp mắt, không biết lấy khăn ướt từ đâu ra, cẩn thận lau chai nước, "Đây. . . Đây là ghế người nhà. "
Mặt cậu căng thẳng, làm ra vẻ vấn đề này có gì hay ho đâu mà hỏi chứ.
20 “Bà nội?” Sở Dư đang nghĩ xem giọng nói này của ai, hỏi, “Bà Cố ạ?”
Bà Cố cười haha, “Đúng rồi, là bà đây. ”
“Bà Cố, bà muốn cháu giúp chuyện gì vậy ạ?” Cô không đáp ứng ngay mà nhỏ giọng hỏi.