21 Sở Dư khom lưng, vén lọn tóc rũ xuống ra sau tai, tìm đồ.
—— Sao lại không thấy đâu?
Chợt thấy điện thoại đặt trên bàn vang lên.
Cô bắt máy, ở đầu dây bên kia là giọng nói của Tôn Hạo Quảng.
22 Ngày hôm sau.
Khó khăn lắm mới được một ngày trời mát, gió lạnh phảng phất thổi qua cửa sổ, rèm cửa màu xanh đậm lại nghịch ngợm lướt qua đầu giường.
23 "Đau quá! Phải thổi phù phù!"
"Anh muốn nói cho em một bí mật ~"
"Anh nói em biết, anh đã vẽ rất nhiều rất nhiều bức tranh về Sở Tiểu Dư ~ cô ấy không biết đâu ~"
"Ngày ấy lúc tụi mình ăn cơm, thừa dịp Sở Tiểu Dư vào phòng bếp, anh đã lén đổi hai đôi đũa với nhau ~"
"Còn nữa, hôm đó cô ấy mặc áo ngủ, anh lén chụp rất nhiều hình ~~"
A a a a a a a!
Chàng trai nằm trên giường bật dậy.
24 “Tiểu Cố, vứt hộ tôi với. ”
Lúc cô nói câu này, Tiểu Cố liền lùi lại, không có phản ứng gì.
Trên dưới toàn thân như đều là những con chữ “đừng nói chuyện với tôi” được viết hoa in đậm to tướng.
25 “Nhị ca anh không biết đâu, thằng giặc Lý dạo này thảm lắm luôn, hai ngày trước em tưởng anh ở đại viện, lúc về đó định tìm anh thì thấy đi sau nó có thêm hai nhân viên bảo vệ, chạy bộ quanh con ngõ thừa sống thiếu chết ha ha ha ha, anh nói xem chúng ta quay về có nên lượn vài vòng trước mặt nó không?”
“Nhị ca, anh có nghe thấy không?”
“Hả…” Cố Thần hồi hồn, không nhìn về phía sau nữa, “Nói tiếp đi…”
Khóe miệng Tôn Hạo Quảng giật giật, bán tín bán nghi nói tiếp, “Em nghe nói, bữa đó tụi nó cũng đi uống rượu, không biết uống thế nào mà lái xe tông vào cây…”
“À…” Cố Thần nghe một hồi lại thất thần.
26 Thiếu niên thở hổn hển quay đầu lại, “Lần này không tính!”
“Câu trả lời chỉ có một chữ!”
Một chữ, cũng có thể là “không” mà.
Chẳng qua lúc cô lén nhìn vào mắt của cậu, tiếng cười của cô bỗng nhỏ dần.
27 Có lẽ cho rằng thổ lộ không bị từ chối, trong lòng Cố Thần như được thả lỏng, chân tay cũng vui mừng tự động bám theo Sở Dư.
Dù sao đều biết hết rồi.
28 “Ấy ~”
Bà Cố đặt đồ trong tay xuống, đẩy kính lão lên, cười híp mắt chăm chú nhìn thiếu niên đang rón rén chuồn lên lầu.
“Thằng hai về rồi đấy à.
29 “Sở Tiểu Dư, cậu không được cậy mạnh đâu đấy có nghe không?”
Cố Thần nghĩ thế nào cũng không yên tâm, cứ cảm thấy dặn dò bao nhiêu cũng không đủ.
“Tôi nói cậu nghe, cậu mà cứ cậy mạnh, lát hồi mà mệt tôi sẽ không quan tâm cậu đâu!”
Con người Sở Tiểu Dư này, suy nghĩ trong bụng đều không giống với biểu hiện bên ngoài.
30 Cố Thần đỡ lấy eo cô, cẩn thận ôm cô đi về phía trước, “Đầu tiên cứ đi từ từ đã. ”
Vừa chạy bộ xong, không thể dừng lại ngay lập tức được.
Sở Dư khó chịu nhíu mày lại, trước mắt sắp biến thành màu đen cả rồi, chân cô cũng mềm nhũn hết cả ra.
31 “Ngốc chết được. ”
Hiếm khi thấy Sở Dư không phản bác.
Rất dễ nhận ra, trong đó không hề có ý ghét bỏ, mà tràn ngập… tình yêu.
Không lâu sau đã hết tiết, mọi người lục tục quay về.
32 Sở Dư chu môi, “Có lẽ tôi…”
Tim Cố Thần đập nhanh đến nỗi nhảy lên cuống họng.
“Cũng thích…”
Ánh mắt như ngôi sao nhỏ trên trời, ngày càng rực rỡ.
33 Cậu bạnh mặt, trưng ra dáng vẻ đầy kiêu ngạo và cương quyết, “Bây giờ tôi đồng ý với cậu!”
“…”
Sở Dư nắm chặt quyển sách trong tay nhìn dáng vẻ cố ngạo mạn của cậu, rồi tay dần thả lỏng, cô nhẹ nhàng hỏi, “Không phải cậu từ chối rồi ư?”
Trong lời cũng không phủ nhận việc cậu nói cô thích cậu.
34 Thật ra Sở Dư đã nghe câu này rồi.
Nhưng cô vẫn hỏi lại, “Cái gì?”
“Còn có thể là cái gì chứ!” Thiếu niên nhìn cô, thấy dáng vẻ vô tội của cô thì cắn răng cao giọng nói, “Thì nhìn hoa, nhìn cỏ…!”
“… Nhìn cây!”
Cuối cùng vẫn sửa lại.
35 Mặt đỏ bừng, cầm giẻ rửa chén lên.
Haiz, thực ra, cô vẫn chưa trả lời…
Chậm rãi bước vào nhà, Sở Dư đã ngồi vào bàn học đọc sách.
Chàng trai yên lặng một lát rồi mới đi tới, cầm lấy một cuốn sách.
36 Chàng trai hít vào một hơi, mắt nhìn thẳng về phía trước, tay chốc chốc lại giật giật, chậm rãi đưa sang bên cạnh…
Những ngón tay mềm mại chạm vào nhau.
37 Chờ…chờ đã…
Có thể thu hồi tin nhắn được không?
Sở Dư nở nụ cười thật lâu, ngủ rồi sao lại trả lời tin nhắn của cô?
Đồ ngốc.
” —— Ngủ ngon. ”
Cô đặt điện thoại xuống, khóe miệng mỉm cười, dường như trong mơ còn thấy vẻ mặt Cố Thần mở to mắt mạnh mồm bảo mình ngủ rồi.
38 “Khụ, tới rồi à. ” Chàng trai chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt mù mịt, dáng vẻ như mới vừa tỉnh ngủ.
“…Ừ. ” Nếu cậu muốn giả bộ không biết, đương nhiên Sở Dư sẽ vui vẻ phối hợp.
39 A! Thi xong rồi!” Cuối cùng những ngày tăm tối cũng đã qua, học sinh như đàn ong vỡ tổ tràn ra khỏi cổng trường, ai nấy đều mang vẻ mặt phấn khởi.
Sở Dư và Cố Thần sánh vai bước đi dưới bóng cây, học sinh tốp năm tốp ba đi ngang qua.
40 Cô không sợ cũng được thôi, nhưng cậu thì sợ đó!
—— Rốt cuộc là có đi xem phim kinh dị không đây?
Đi… xem tí vậy…
Bình ổn hơi thở, hơi nóng trên mặt đã khiến đầu óc dừng vận chuyển, đại não rối ren.