1 “Vi Di, hát, mau lên hát đi a. Mọi người hát hết rồi, chỉ còn lại mình cô thôi đấy! “
“A làm sao đây? Tôi muốn đi vệ sinh”
Nói rồi, không đợi mọi người kịp phản ứng, An Vi Di đã vội ôm lấy bụng chạy vọt ra ngoài.
2 An Vi Di tức giận dậm chân từng bước trở lại về phòng KTV. Thật không ngờ chỉ vì trốn tránh việc hát hò như một con điên kia mà cô bị cướp mất đi nụ hôn đầu.
3 Nắng sớm. . .
An Vi Di nằm dài trên bãi cỏ trống, đôi mắt to tròn híp lại ngắm những đám mây lơ lửng trên bầu trời, cái miệng chúm chím như con nít, trông rất đáng yêu.
4 Hừ hừ. . .
An Vi Di vừa đi vừa gặm ổ bánh mì, miệng nhai nhồm nhoàm vì tức giận.
Ai ai ai nha chắc tại cô không xem giờ hoàng đạo nên ra khỏi nhà không đúng lúc, nên mới phải rước lấy hậu quả chết tiệt này.
5 An Vi Di trợn trừng mắt, cô từng đợt từng đợt hô hấp khó khăn. Ai nha, cô là đang bị cưỡng hôn một cách trắng trợn nha! Tên xấu xa đó còn dám chụp ảnh cảnh hai người hôn môi.
6 “Di Di, giờ thì có dám không đi cùng tôi nữa không? “
Lãnh Hàn Duật làm bộ mặt lạnh dọa cho sắc mặt cô tái nhợt.
Người đàn ông chết tiệt này, đây còn là lúc để nói đến những vấn đề đó nữa sao? Hèn mọn hay không không quan trọng, nhưng là, cô tuyệt đối phải sống a.
7 An Vi Di vẫn ngây ngốc mà phán những câu tỉnh bơ. Phi phi phi, ai kêu họ dám khi dễ cô, cướp mất những thứ tươi đẹp mà cô định dành cho ông xã tương lai? Họ thật đáng bị trừng phạt!
“Di Di, em làm tổn thương đến tâm hồn nhỏ bé của anh! “
“.
8 Lưu Minh hờ hững đút tay vào túi quần, vóc người cao lớn nổi bật lên khí chất cao cao tại thượng của anh. Cổ áo bung một nút lộ ra vòm ngực rắn chắc đầy gợi cảm,nhìn thế nào cũng giống một thư sinh mang trong mình vẻ đẹp của lãng tử.
9 Thời gian cứ vậy mà yên bình trôi qua. Mọi việc diễn ra trước đó cứ ngỡ như là một giấc mộng dài.
An Vi Di nằm dài trên mặt bàn làm việc, đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ.
10 Lãnh Hàn Duật lửa giận phun trào mãnh liệt. Đưa đôi mắt lạnh lùng không một chút cảm xúc nhìn đến tay người đàn bà đã đẩy ngã An Vi Di kia, đôi môi mỏng lạnh lẽo nói ra từng từ, từng từ như ác quỷ bước ra từ trong địa ngục:
“Có vẻ như là bà muốn về chầu ông bà tổ tiên sớm? “
Nếu như bà ta đã muốn vậy, vậy thì phải chiều theo ý muốn của bà ta.
11 Lãnh Hàn Duật ôm An Vi Di đến chỗ đậu xe.
Cô cứ ngây ngốc như vậy,mặc cho anh ôm khiến anh thực vui vẻ.
Đến khi ngồi vào trong xe, cô mới đưa đôi mắt tròn xoe của mình nhìn anh:
“Duật, sao.
12 Lãnh Hàn Duật đưa An Vi Di đến một cửa hàng đồ Tây, gọi lên những món đắt tiền.
An Vi Di nhìn đến hai mắt sáng rực, cái bụng nhỏ liền một trận cồn cào.
13 Hai người một trước một sau cứ thế chạy, An Vi Di có đôi phần sợ hãi, nhưng Lãnh Hàn Duật lại một bộ dạng bình tĩnh, trên môi còn nở nụ cười thật tươi.
14 Lãnh Hàn Duật vừa hôn vừa ôm thật chặt An Vi Di trong lòng, cùng nhau nhảy xuống hồ lớn.
Chẳng mấy chốc, những cơn sóng ầm ầm kéo đến đã nhấn chìm hai người, khiến mấy tên sát thủ bị che mờ tầm mắt.
15 “Cút hết ra ngoài cho tôi!”
Lưu Minh hất tung mọi thứ ở trong tầm với ném thẳng vào mấy người đang khúm núm sợ hãi ở đằng sau.
Hiện tại, anh giống như một con hổ hung dữ đang nhe nanh múa vuốt khiến ai ai cũng phải khiếp sợ.
16 “A. . . A. . . A. . . ”
Tiếng kêu thất thanh của Vi Di vang vọng trong màn đêm như tiếng ai oán vang trời.
Lãnh Hàn Duật vẫn sải đều bước chân tiến về phía trước, cố gạt tiếng hét đó ra khỏi đầu.
17 Mặt trời từ từ nhô lên cao, những tiếng chim hót líu lo vang trời. Sương đêm còn đọng trên những cành lá, nhỏ giọt xuống bờ cỏ xanh mượt.
Lãnh Hàn Duật đã thức dậy từ lâu, ngắm nhìn cô bé vẫn đang cuộn chặt trong lòng mình ngủ thật ngon giấc.
18 Ánh hoàng hôn phủ dần khắp mọi nơi, tạo nên một bức tranh đẹp kì vĩ tráng lệ.
An Vi Di chỉnh chỉnh ống kính nhìn ngắm khắp nơi, cái miệng không ngừng cười toe toét.
19 Lưu Minh mắt nhắm chặt lại, cố nén đi tia tức giận đang cuồn cuộn nơi lồng ngực.
Một lúc lâu sau, anh mới mở miệng hỏi cô:
"Di Di, ở bên tôi, sao lúc nào em cũng nhắc đến anh ta?"
Giọng anh trầm trầm mà chua xót.
20 "Cảnh sát Lưu, sao anh không thử nhìn lại mình xem? Mặt lúc nào cũng đồng dạng với một tảng băng trôi, dọa cho người đời sợ khiếp. Di Di ngốc nghếch lại nhát gan như vậy, anh nghĩ liệu cô ấy có đủ dũng khí để đi tranh luận với người mặt lạnh như anh sao?"
Lưu Minh lửa giận cơ hồ có thể thiêu rụi mọi thứ, nhưng anh vẫn cố nhịn xuống, miệng vẫn cong lên một đường cong đúng tiêu chuẩn:
"A, mặt tôi đáng sợ như vậy sao? Nhưng đó cũng chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi.