1 "Liễu tiểu thư, đã đến rồi, xin mời xuống xe" Quản gia mặt vô biểu tình nói, tôi lọc cọc mở của xe , đi theo ông ta bước vào một tòa nhà xa hoa. Ban đêm, gió có chút lành lạnh , tôi nắm thật gấu áo mặc trên người, thân thể ko kềm chế run rẩy.
2 Sáng sớm ngày thứ hai , điều chỉnh xong tâm trạng, tôi lấy hết dũng khí mở cửa phòng , nhưng lại chạm mặt với kẻ tôi ko hề muốn gặp mặt chút nào - Bạch Tu Nghệ.
3 Sau khi tan học, từ sớm đã ko thấy bóng dáng của Bạch Tu Nghệ. Cũng đúng , Bạch thúc chỉ bảo hắn đưa tôi đi học , chứ có nói sau giờ học phải đón tôi đâu.
4 Vuốt khuôn bụng còn rất bằng phẳng của mình, thật khó tin khi có một sinh mệnh nhỏ đang ngày ngày được hình thành tại nơi đây mà điều còn khó tin hơn là chúng tôi chỉ làm qua 1 lần mà đã trúng được giải nhất.
5 Bạch Tu Nghệ đột nhiên đến náo loạn đã khiến tôi trở thành ko những là tiêu điểm của cả lớp mà thậm chí còn là tiêu điểm của toàn trường, người khác thấy tôi có thể ko để ý, nhưng mà Dương Tử thì làm sao dễ dàng buông tha cho tôi , từ khi Bạch Tu Nghệ rời đi, nàng đã ép hỏi tôi gần sáu tiếng, hơn nữa lại ko ngừng"Nói, cậu và hắn có quan hệ gì?""Ko có quan hệ" Chỉ có quan hệ "hợp tác" , tôi lẳng lặng bổ sung thêm 1 câu ở trong lòng"Vậy tại sao hắn lại tức giận với cậu như thế?""Hắn nói tôi đánh bóng chuyền giỏi quá nên hắn ghen tị" Tôi nói như đinh đóng cột"Cậu đừng lừa tôi , haha, nói mau"Con gái sao lại đối với mấy chuyện thiên hạ tò mò như vậy? Nếu như nhắc về phương diện quốc gia, hẳn Trung Quốc sẽ là nước dẫn đầu về trình độ bà tám mất"Dương Tử, sẽ có ngày tôi nói cho cậu biết.
6 Thấy món ăn trong nồi đã có mùi hơi khét khét, tôi liền đi đến tắt lửa"Tôi nói, chúng ta cùng đi thăm dì , mẹ của anh"Bạch Tu Nghệ lẳng lặng đứng đó nhìn tôi , lạnh lùng nói "Cô có tư cách gì để đi thăm bà ấy? Bộ cô tưởng mình là con dâu Bạch gia rồi sao?""Ko có" Tôi thành thật nói"Vậy sao cô muốn đi thăm mẹ tôi?!" Bạch Tu Nghệ đột ngột gầm lên với tôi, ánh mắt cũng có chút đỏTôi im lặng, nhìn hắn như vậy.
7 Từ sau khi trở về Bạch gia, cảm giác của tôi về nơi ấy đã có chút ít khác biệt. Bạch Tu Nghệ đã ko còn đối với tôi lạnh lùng như trước, ngược lại hắn còn luôn mồm nhắc nhở phụ nữ có thai như tôi thì cần phải chú ý đến bản thân mình thật tốt.
8 Tôi mất phương hướng thẫn thờ đi trên đường, tay ko tự chủ sờ lên bụng. Ở nơi này, một sinh linh bé nhỏ đang ngày ngày tồn tại , nó hiện hữu là vì mục đích cứu vớt mạng người , hai mạng người đồng giá.
9 Không biết có phải là vì nguyên nhân mang thai hay ko, mà gần đây tôi vệ sinh rất nhiều. Giờ học vừa tan tôi đã nhịn ko nổi xông vào nhà vệ sinh nữ. Ai ngờ vừa mới đẩy cửa buồng vệ sinh ra thì tôi đã thấy một một người khuôn mặt tím bầm ngồi trên bồn cầu.
10 Hôm nay là ngày nghỉ, chúng tôi vốn định đi thăm dì Bạch tại bệnh viện. Nhưng từ sáng sớm một vị khách ko mời đã làm rối loạn cả kế hoạchKhổng Dĩ Ưu ánh mắt tìm tòi nghiên cứu đánh giá tôi, ưu nhã nâng tách cà phê"Nói như vậy, cô là bà con xa của Tu Nghệ ca?""Ừ" Tôi ko được tự nhiên gật đầu, tôi ko có thối quen nói dối, nhưng đành bất đắc dĩ làm vậyÁnh mắt ko tin tưởng, nàng chuyển hướng nhìn về Bạch Tu Nghệ "Tu Nghệ ca, sao em ko nghe anh nhắc đến anh có bà con ở trường a?"Bạch Tu Nghệ vẻ mặt ko đổi "Anh cũng vừa biết đến"Người này quanh năm đi diễn kịch, chút chuyện nhỏ này khẳng định ko làm khó được hắn, dù sao đạo hạnh của hắn cũng rất cao"Ha ha, nếu là bà con của Tu Nghệ ca, vậy thì cũng là bà con của em.
11 "Sinh nhật vui vẻ" Tôi hướng về phía Lăng Tịch dâng bánh ngọt bằng hai tay"Đây là?" Nhìn bánh ngọt của tôi, Lăng Tịch sững sờ tại chỗ"Ko phải anh vừa mới nói, mỗi lần sinh nhật anh đều ra đây nhìn nó sao, tôi đoán chắc hôm này là sinh nhật anh" Tôi nhỏ giọng nói, sợ rằng mình đoán sai, nếu là như vậy thật thì quê chếtNhìn tôi thật lâu , một lát sau Lăng Tịch mới phun ra 1 câu "Đồ ngốc" Lăng Tịch quay mặt điĐồ ngốc? Vì nó, mà tôi đã dốc hết toàn bộ số tiền trong ví"Coi như tôi xen nhầm vào chuyện người khác" Tôi có chút giận để bánh ngọt xuống, thiệt là , ko biết có nên bỏ cái bánh này hay ko?"Đã đưa cho tôi sao lại lấy về?" Hắn vội vàng đoạt lấy "Tôi muốn ăn hết toàn bộ" Sau đó hắn ko quản ánh mắt người đi đường, đứng tại chỗ ăn hết sạch sành sanhTôi nuôt nước miếng, nhìn hắn hài lòng chép miệng.
12 Ko thèm nói nhảm, nhân lúc mấy người kia chưa kịp xông lên, Lăng Tịch đã nhanh chân bỏ chạy. Nhưng vẫn còn chưa kịp chạy được mấy bước, hắn đã bị bọn họ đuổi kịp rồi.
13 TIết học buổi sáng thứ hai vừa kết thuc, Lăng Tịch đã đi đứng đợi tôi ngoài cửa lớp, thấy hắn tôi có chút giật mình "Sao anh lại đến đây?"Hắn tổn thương nhìn tôi "Cái thái độ của cô giống như là ko muốn nhìn thấy tôi vậy""Ko có" Tôi nghiêm trang lắc đầu"Ai, cô đúng là một chút hài hước cũng ko có" Hắn hoàn toản bỏ qua phong thái của công tử đa tình"Rột.
14 Buổi tối xuống lầu uống nước, vô tình lại nhìn thấy Bạch Tu Nghê nắm trên ghế salon ngủ thiếp đi, cầm trong tay là quyển sách "sổ tay thời kì mang thai" được hắn ép chặt vào ngực.
15 Mẹ vừa gọi điện thoại tới , Tiểu Diệp Tử vừa qua khỏi giải đoạn nguy hiểm , kế tiếp chỉ cần quan sát xem cơ thể có đào thải bộ phận mới hay ko là xong.
16 Bầu không khí lặng im , lạnh lẽo ở Bạch gia đã được cải biến. Bữa cơm từ sớm đã ko còn trầm lặng như trước mà thay vào đó là tiếng cười đùa cùng những câu chuyện lý thú về trường học và công ty , ngay cả quản gia , người luôn tỏ ra nghiêm túc nhất cũng đã chịu mở miệng nói chuyện, dĩ nhiên, vẫn là tôi phải gợi chuyện trước thì ông ấy mới nói , còn tôi thì cũng có cơ hội để tìm hiểu thêm về cha con họ Bạch , mà hơn nữa, bây giờ tôi cũng đã phát hiện ra, thì ra vẻ mặt vô biểu tình của quản gia cũng đã bắt đầu biết chảy mồ hôiCuộc sống dễ dàng như thế nhưng cũng khiến con người ta cảm thấy bất an , ko biết sau khi mọi chuyện kết thúc, con người ta có thể đành lòng dứt áo ra đi hay ko.
17 Biết được quá khứ của Lăng Tịch , đối với sự quan tâm của hắn, tôi cũng ko còn cảm thấy áp lực như trước. Thả lỏng người theo hắn một ngày tăm suối nước nóng, toàn thân cảm thấy thoải mái ko nói thành lời.
18 Cảm nhận được tầm mắt sau lưng , Lăng Tịch từ từ xoay người, đón nhận ánh mắt của Bạch Tu Nghệ"Bạch Tu Nghệ?!" Hắn nặng nề nhớ đến cái tên của người kia, ánh mắt ko mảy may sợ hãi , lên tiếng "Có chuyện?""Hừ, Lăng Tịch, mắt nhìn người của cậu càng ngày càng kém rồi" Loại giọng nói khinh khỉnh này ko phải là thứ mà Bạch Tu Nghệ nên cóTôi cúi đầu, ko muốn nhìn thấy Bạch Tu Nghệ như vậy, hắn như thế thật xa lạ.
19
20