1 Thượng Nguyên buồn bã lắc đầu: - Chưa mày ạ ! Thời buổi bây giờ đâu dễ tìm việc làm. Với một sinh viên tỉnh lẻ không bằng cấp như tao lại càng khó hơn.
2 Thư ký Giao Nguyệt đứng dậy cúi đầu chào: - Thưa ông trợ lý, tổng giám đốc có trong phòng, nhưng hình như ông ấy không được vui. Vĩ Nam khoát tay: - Được rồi, cám ơn cô.
3 - Tuấn Dũng! Anh đồng ý cho em ở lại Seoul hả? Tuấn Dũng nhả thuốc: - Anh chưa nói, sao em biết ý định của em hết vậy? LAM TIÊN có vẻ lúng túng: - Ờ…em chỉ đoán vậy thôi mà.
4 Vừa thấy anh, Tuấn Hải ào đến, khuôn mặt mếu máo: - Ba! Tuấn Dũng cúi xuống bế cậu bé: - Nào, con trai! Có gì từ từ nói ba nghe chứ đừng khóc nhè như vậy, xấu lắm.
5 Vũ Hằng khều nhẹ: - Thượng Nguyên! Tao có chuyện này muốn nói với mày nè. Ngừng viết 1 chút. Thượng Nguyên cau mày: - Mày không học thì để cho tao học, đừng có phá nữa, có được không Vũ Hằng? Vũ Hằn gõ tay vào đồng hồ: - Nhưng chỉ còn 5 phút nữa thôi! - 5 phút thì 5, miễn thầy còn giảng là tao còn chép.
6 - Chị hai! Chị định nhận việc làm thêm ở đó thật sao? - Chị cũng chưa biết nữa! Nhưng để chị gặp họ đã. - Chị có thể không làm được không, chị haỉ Em nghĩ bây giờ chị em mình cũng tạm ổn rồi mà.
7 Thượng Nguyên giữ bình tĩnh cho mình, cô đang chờ cánh cổng sắt kia di động. Và rồi không phải lâu cánh cổng nặng nề cũng được mở. Trước mặt Thượng Nguyên là 1 người đàn ông khoảng ngoài 30, ăn mặc lịch sự.
8 Thượng Nguyên khoanh tay trước ngực, cô ngắm cảnh đường phố và mọi vật đều lùi dần về phía saụ Chiếc xe chạy chậm chứ không nhanh, nhưng có những lúc Thượng Nguyên phải quay đầu lại, cô như nuối tiếc cái gì đó.
9 - Ô, chị Vũ Hằng! Lâu lắm chị mới tới nhà chơị Bộ lúc này chị đang có mục tiêu mới à? Vũ Hằng ngơ ngác: - Em nói gì vậy? - Nghe nói chị có bạn tra rồi phải không? - Tin này ở đâu thế? - Mà có chính xác không đã? - Ừ thì…anh ấy là anh trai của người bạn thân của chị thôi! - Anh trai của bạn trở thành người yêu của mình không được sao? Nói thật nghe, 2 người xứng đôi lắm.
10 - Tuấn Hải! Con có biết số điện thoại cầm tay của ba không? Cậu bé lắc đầu: - Dạ kọ Nhưng của chú Vĩ Nam thì con có ghị - Vậy thì được rồi! Con gọi cho chú Vĩ Nam xong nói chuyện với bạ Tuấn Hải thơ ngây: - Tại sao phải nói chuyện với ba khi ba đang làm việc? Nhìn đồng hồ, Thượng Nguyên thúc: - Con đừng hỏi lung tung.
11 Nhưng Thạch Lân chưa kịp nói gì thì Tuấn Dũng đã chỉ tay ra cửa: - Đi ngay đi. Thạch Lân nhìn LAM TIÊN rồi nhìn Tuấn Dũng. - Xin lỗi. Anh lao nhanh ra ngoài như để chạy trốn tội lỗi.
12 - Ông cứ nói. - Ngày mai là đại hội cổ đông. - Thì sao. - Tôi! muốn nhắc… Tuấn Dũng khoát tay: - Điều đó ông không cần phải lo cho tôi!. Ngày mai ông đến đúng giờ là được rồi, nhắc nhở Giao Nguyệt không được chậm trễ đó.
13 - Vũ Tâm à! Anh đừng kích thích trí tò mò của em nữa có được không? Thật sự công việc em làm chưa xong mà. - Hãy nhường chỗ bận rộn của em cho Vũ Hằng và San San đi, để họ tập làm dâu.
14 Tuấn Dũng vuốt tóc con trai: - Tuấn Hải! Con còn nhỏ, con không biết gì đâu? Cậu bé cãi lại: - Ai nói con còn nhỏ chứ. Con đã gần 4 tuổi rồi. - Như thế cũng chưa gọi là lớn đâu.
15 Trời ơi! Như vậy là nguy to rồi. Chuyện của anh và Thượng Nguyên đang có chiều hướng tốt, thế mà đúng lúc này Nguyệt Thu lại xuất hiện. Tuy giữa anh và Nguyệt Thu không có gì nhưng không bảo đảm là không quen.
16 - Anh nói chơi hoài. - Không đâu. Anh đang nói thật đó. Vì nó mà anh đánh mất cả hạnh phúc của mình. Thà rằng anh chọn lựa hạnh phúc, sự nghiệp kia ta có thể bắt đầu lại mà.
17 - Con không uống, con không uồng. Con chỉ cần cô Nguyên thôi. Hu…hu…hu… Tuấn Dũng dỗ dành: - Ngoan. Con nghe lời ba đi, ba thương nhiều. Tuấn Hải vẫn khóc: - Cô Nguyên ơi! Thượng Thành đỡ lấy ly nước và thuốc trên tay Tuấn Dũng: - Để em thử xem.
18 - Thượng Thành! - Cái thằng mới đó đi đâu rồi không biết. Thượng Nguyên lau tay đi lên phòng khách. Gian phòng khách vắng tanh, Thượng Thành và Tuấn Hải đều đi đâu cả.