1 Hiện tại Liễu Kỳ Nhi đang vội vàng quay về nhà ở phương Nam. Mùa xuân. Đây là mùa mà nàng cùng cha mẹ thân yêu và các muội muội đáng yêu đoàn viên mỗi năm một lần.
2 “Chứng bệnh này gọi là dương khí suy nhược, chỉ cần. . . cái này. . . . ” Hắn bỗng nhiên chần chừ không nói nữa. “Chỉ cần như thế nào?” Nói mau, hắn không kiên nhẫn hỏi, từ khi nào Tiêu Hồng Mai lại trở nên dài dòng như thế.
3 Không còn cách nào khác hắn đành phải động tay, cũng rất quân tử mà ôm ngang nàng nhưng vẫn duy trì khoảng cách giữa hai người rồi bước lên bậc thềm. Ai ngờ vừa lên trên đình—“A—” một tiếng thét chói tai vang lên khiến hắn hoảng sợ vội buông đôi tay đang ôm Kỳ Nhi xuống—“Này, ngươi muốn hại chết ta sao? Không muốn thì cứ nói thẳng ra.
4 Giang Ngư và Kỳ Nhi là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, khi còn nhỏ cả hai đều nghịch ngợm, phá phách, rất ăn ý thường hay cấu kết cùng nhau làm chuyện xấu trêu chọc người khác.
5 “Kỳ Nhi! Ngươi không an ủi ta thì thôi lại còn cười to như thế nữa!” Nhìn nàng cười đến không còn lương tâm, hắn không nhịn được bốc hỏa. “Ta. . . Ta nói cho ngươi biết.
6 “Này! Này! Này! Các ngươi đang làm gì vậy?” Thanh âm thô lỗ của Bá Thiên lần nữa vang lên, hắn không cho là đúng lớn tiếng kêu la. “Các ngươi thường nói cái gì mà ‘biết người biết mặt không biết lòng’, kẻ xấu cũng sẽ không hiện lên trên mặt đâu, hừ! Tiểu cô nương kia có thể chính là gian tế, hơn nữa nếu nàng không có điểm khả nghi thì bảo chủ cũng sẽ không nhốt nàng vào đại lao, không phải sao?” Ở trong mắt hắn Mạc Tịch Thiên giống như một vị thần, thần thánh thì không thể xâm phạm, tự nhiên đối với lời nói của hắn liền tin tưởng vô điều kiện, hoàn toàn nghe theo mà hành sự chưa bao giờ có một tia nghi ngờ.
7 Kỳ Nhi từ biệt sư phụ, vội vàng chạy xuống chân núi, quả nhiên thấy Giang Ngư đang ở trong cánh rừng dưới chân núi chờ nàng. “Sao rồi? Hỏi được điều gì không? Sư phụ muội có biết chút ít gì về ‘Huyết Ảnh’ không?”Nhìn Kỳ Nhi hưng phấn khó nhịn, ánh mắt sáng lên giống như tìm được bảo vật, Giang Ngư không cần nghĩ cũng biết chuyến đi lần này cũng không uổng phí, cũng không uổng công hắn đứng đợi dưới chân núi lâu như vậy.
8 Yêu ta? Việc đã đến nước này, chỉ luôn miệng nói yêu ta thì có ích gì? Nàng nhắm mắt lại, nói ra một sự thật. “Nhưng ngươi lại quyết định lấy nàng. ” Nàng không khỏi cười nhạt.
9 Nàng rất tự nhiên nhìn lướt qua Lam Lạc Lạc đang đứng một bên. Mạc Tịch Thiên theo ánh mắt của nàng cũng thấy Lam Lạc Lạc. Chuyện ngày đó là nỗi đau suốt đời này của hắn.
10 Mạc Tịch Thiên chính thức tuyên cáo hôn sự của hắn và Kỳ Nhi. Ngay lập tức toàn bộ người trong bảo đều vui sướng, vội vàng chuẩn bị chuyện vui nhiều năm khó có được của Hồn Thiên Bảo.
11 Lạc Lạc trở về Phượng Hoàng đảo. Mộng Nhi cũng không có cách nào tuân thủ lời hứa ở lại Hồn Thiên Bảo cùng nàng, đều là do tên Giang Ngư chết tiệt kia, nói cái gì mà Mộng Nhi ở cùng nàng sẽ bị nàng dạy hư, còn dám đem Mộng Nhi về Ích Châu nữa! Làm hại nàng mấy ngày qua nhàm chán muốn chết.