1 “Cốc cốc…cốc”Lâm Ngọc Nhi bị tiếng gõ cửa liên tục bên ngoài đánh thức. Cô thử động đậy cơ thể nhưng cả người đều đau nhức, chẳng còn chút sức lực nào cả.
2 Sau khi suy nghĩ Lâm Ngọc Nhi quyết định bỏ trốn. Cô đi đến gian phòng của vị khách mà tú bà nói. Chần chừ một lúc Lâm Ngọc Nhi đẩy cửa bước vào. Người bên trong thấy Lâm Ngọc Nhi tới thì lập tức nhào tới đè, không kịp phản ứng cô té xuống sàn nhà.
3 Nhốn nháo cả một ngày bây giờ cũng đã tối, xung quanh đường xá vô cùng náo nhiệt. Ai ai cũng vui vẻ dạo phố nhưng cô thì thật thảm, bây giờ lại thành một con chó lang thang không nơi cư trú.
4 Cư nhiên bắt một con chó không có khả năng phản kháng, ta khinh soái ca như ngươi. Đã vậy còn > ai là cầu cầu của hắn, cả nhà hắn mới là cầu cầu. Thầm nguyền rủa ba đời tổ tông nhà hắn, cư nhiên tạm thời cô không thể phán kháng, ai biểu cô cũng chỉ là một con chó con yếu ớt.
5 Không biết đã ở trên xe ngựa bao lâu khi tỉnh dậy thì đã nằm trên giường, Lâm Ngọc Nhi cũng theo tự nhiên duỗi tay duỗi chân cho thoải mái, cũng không nghĩ rằng làm việc gì kì lạ.
6 Lâm Ngọc Nhi không nghĩ chỉ vì lời nói đùa của cô với tiểu cầu cầu ở hiện đại mà bây giờ thật sự trở thành một con chó, cũng may tiểu cầu cầu là một con chó đáng yêu nên Lâm Ngọc Nhi cũng rất hài lòng với dáng vẻ hiện tại.
7 Lăng Chi Hạ…. hắn tới đây ư. Giờ này sao hắn lại rãnh rỗi đến đây. Lâm Ngọc Nhi bỗng nhiên cảm thấy từ đầu tới chân, cả người lạnh buốt. Lăng Chi Hạ bước vào thấy Cầu Cầu cư nhiên không ngạc nhiên.
8 Bây giờ, mỗi ngày Lâm Ngọc Nhi đều tích cực dẫn Lăng Hạ Mạc tới ngự hoa viên hoạt động tay chân. Nhờ tiếp xúc với môi trường bên ngoài và hoạt động thường xuyên, Lăng Hạ Mạc đã khỏe mạnh hoạt bát hơn hẳn ngày xưa.
9 Lâm Ngọc Nhi thấy Lăng Chi Hạ bãi triều trở về, trên mặt không còn vết tích tối qua nữa thì đã hiểu. Hắn dĩ nhiên đã thấy những chữ đó, có khi nào hắn sẽ dùng nhục hình, cưỡng bức cô không nha.
10 Lâm Ngọc Nhi giật mình xấu hổ, cô thật sự rất muốn đào một cái lỗ chó để chui xuống. Cô nhanh chóng nhảy xuống khỏi người Lăng Chi Hạ, do mất bình tĩnh mà trong lúc nhảy xuống vô tình cào trúng > bảo bối của hắn (tội anh quá.
11 Từ bên ngoài một tiểu hài tử (nhóc con) cỡ 12 tuổi đi vào trên tay ôm một con chó quỳ xuống hành lễ theo quy cũ “Phong nhi bái kiến hoàng huynh” (Phong trong Diệp Phong, nhi chỉ là cách xưng hô để thích hợp với độ tuổi)Lăng Chi Hạ nhìn thấy không khỏi ngạc nhiên “Diệp Phong, sao Cầu cầu lại ở chỗ đệ?”Diệp Phong nhìn con chó trong tay, cười vui vẻ “con chó này là Cầu cầu à.
12 Lăng Chi Hạ đang thượng triều cùng với Cầu cầu thì một thái giám chạy vào bẩm báo “thưa hoàng thượng, Diệp Phong vương gia tới”“cho đệ ấy vào, còn tất cả các khanh lui hết đi.
13 “ẳng ẳng…gâu gâu” Lâm Ngọc Nhi cố gắng la thật lớn, vùng vẫy nhằm tẩu thoát nhưng vẫn bị tên bịt mặt bắt đi. Tới nơi hắn liền thả cô ra, cho cô tự do đi lại.
14 “ngươi…thật sự muốn giết ta”………. . trong lúc ngất đi, câu nói này cứ mãi tồn tại trong đầu Lâm Ngọc Nhi, cứ như một câu hỏi, một câu hỏi không có câu trả lời.
15 “Lâm Ngọc Nhi”Từ đâu đó âm thanh của giọng nói quen thuộc cứ vang bên tai kêu tên Lâm Ngọc Nhi, cô giật mình tỉnh lại tìm kiếm phương hướng âm thanh ấy phát ra.
16 Một ngày kia ở thiên đình. Thời tiết trong xanh, khí trời mát mẻ Trước cửa thiên môn, một người một chó cùng nhau vừa xì xầm bàn tán vừa nhìn xuống trần gian.