1 Phải hết sức khó khăn, TÁi Minh Quân mới dám chắc đứa bé đã ngủ. Cô từ từ đứng lên, hai tay chống ngang hông.
Nhìn đồng hồ, đã 12 giờ đêm rồi.
Làm mẹ không phải là chuyện dễ, Minh Quân suy nghĩ.
2 Hôm nay, vì trong người Gia Huy khó chịu nên ll. ch công tác phải thay đổị
May là có chị Phương, chị giúp Minh Quân cũng gần 3 năm ; nếu không, chắc không sao chuyên chú vào công việc được.
3 Minh Quân không ngừng khóc lóc, cô chẳng còn lời nào để nóị
− Hành động ấy của em chỉ là cách cố gắng moi tiền của anh. Em nói đỡ đần anh, nhưng sau đó thì muốn chiếm lấy lợi tức hàng tháng của anh, có phải vậy không?
− Minh Quân, em hãy lớn lên một chút đi, hãy sống với nhãn quang của thời hiện đại đi, hãy lấy đạo đức xã hội hiện đại làm chuâ/n mực cho hành động của mình! Anh tin là em sẽ hiểu biết nhiều hơn.
4 Bước đi đúng rồi.
Đúng đấy, bước đúng đấy.
Tất cả đều tốt đẹp!
Điều gì cũng phải giải quyết được mà!
Đi đến bậc cuối cùng, đột nhiên Minh Quân ngồi bệt xuống và khóc nức nở, nước mắt tuôn tràn, cô đâm ra lo sợ cho những ngày sắp tới.
5 Ngọc Viên khẽ thở dài, cô nắm tay bạn đến ngồi trên chiếc ghế mây, sau đó nói:
− Ngựa chết trên đường đi. Ý cuả tôi là định nói sớm cho cậu hay, nhưng lại sợ làm tổn thương lòng tự tôn của cậu.
6 Khi xưa, Tả Tư Trình đã giáng cho cô một đòn trí mạng, cơ hồ đã ta xương nát thịt. Nhưng cô vì đứa bé phải gắng gượng ngoi lên sống sót. Ai ngờ đến hôm nay, con người ấy lại tiếp tục bồi thêm cho cô một chưởng, đứt đoạn cả gan ruột.
7 Minh Quân là cô gái hay thẹn thùng; gương mặt cô đỏ bừng lên, trông càng xinh đẹp.
− Được rồi, được rồi, không nói đuà nữa, dọn hàng, chúng ta đi ăn tối.
8 Đêm ấy, nằm trên giường, cô cắn chặt một góc mền, như thể dốc hết sự cô tịch của mình vào nỗi bực dọc ấy.
Cô nhớ mình đã từng nằm trong đôi tay đầy sức mạnh và ấm cúng của Tư Trình, cảm gíac tình yêu nóng bỏng dung hoà với thú tính đã đốt cháy cô tan nát từ lúc nào rồi.
9 Minh Quân nhè nhẹ thở dài. Cô đứng lên, nói với cấp trên:
− Tôi phải giải quyết sao cho ổn đây?
Còn gì phải tranh luận lợi hại? Có tranh luận cũng chẳng đến đâu.
10 Lần này đến lần khác, rõ ràng Tư Trình đối xử cô đã tuyệt dứt ân tình, muốn loại trừ cô cho được. Trong tình hình hiện tại, cô hoàn toàn chẳng có lực lượng hỗ trợ.
11 Minh Quân nói:
− Đây là câu đối của giaó sư Hà Văn Hội, nghe nói ông ấy là một tài tử đương thời.
− Tài tử thường hấp dẫn giai nhân, có phải vậy? Họ là những người thanh cao, ưu nhã, không như những kẻ thô lậu trong thương trường.
12 Biết bao gian truân khổ ải mới vào được của giàu sang, rốt cục anh ta có được đền bù xứng đáng?
Nếu được chọn lựa, cô làm bạn suốt đời với Ngọc Viên.
13 Anh cho rằng tình yêu của thanh niên nam nữ chỉ cháy bỏng một lúc rồi thôi, tât" cả sẽ tan biến đi. Hạnh phúc nhất của cuộc đời người đàn ông là xây dựng sự nghiệp.
14 Sau khi Tiểu Đồ ra khỏi phòng, cô quay số gọi Tư Trình.
Minh Quân gật đầụ
Sau khi Tiểu Đồ ra khỏi phòng, cô quay số gọi Tư Trình.
− Em đến rồi à? Đêm qua ngủ ngon không? Giọng điệu đối phương vẫn ôn tồn, dịu dàng như đêm qua.
15 Thích Văn không ngừng chào hỏi quan khách, vừa ngồi được một lúc, anh quay sang hỏi Minh Quân:
− Cô có buồn không?
− Sao lại buồn? Khung cảnh náo nhiệt này làm cho mình hiểu biết thêm.
16 Câu nói của Ngọc Viên lúc chia tay như đã đánh thức người đang say ngủ.
Hoặc trải qua một ngày cùng vui vẻ bên nhau, lòng Minh Quân đã cơ hồ thay đổi, do đó, cô đâm ra cảnh giác, tự nhắc nhở mình.
17 Minh Quân thấy hơi choáng, trước mắt như có bóng đen xuấn hiện. Cô vịn cửa, trấn tỉnh lại, đoạn nói:
− Cám ơn má Hoàng!
Cô nắm tay bé Huy Huy đang sợ sệt, cùng đi với bà Hoàng vào phòng khách.
18 Mấy năm qua, cho dù khổ mấy, Minh Quân cũng không hề có ý trở về Vancouver, nhưng nay thì khổ sở chất chồng, chẳng còn đường nào chọn lựa.
Áp lực tinh thần lại thêm công việc mỏi mệt, mỗi khi về đến nhà là Minh Quân ngả ngay vào giường ngủ.
19 − Khi đó họ sẽ cân phân lợi hại, xem cái thân phận cô với quyền lợi của họ, thứ nào quan trọng hơn? Đương nhiên là cô biết điều đó.
Tạ Thư Thâm không có tình cảm với bà lớn, nhưng nói cho cùng, Thích Văn cũng là con trai độc nhất của ông ta, cho nên chuyện gì cũng kỳ vọng vào anh ta.
20 Gặp nhau mới bày tỏ hết cho nhau, nói ra hết những oan ức trong lòng - tại sao phải ra nông nỗi đến thế? Trên đời, có chuyện gì không giải quyết được, trừ phi con người không còn, âm dương xa cách.