1 Tục ngữ nói tốt rằng, “Trên có Thiên đường, dưới có Hàng Châu”. Hàng Châu Giang Nam phong cảnh hữu tình, làm vô số tài tử giai nhân ái mộ. Mà trong thành Hàng Châu, lại có một câu tục ngữ lưu truyền rộng rãi, “Chơi thuyền Tây Hồ, say nằm Diêu Hồng phường, rỗi rãnh tới nghe tỳ bà ba hai âm sắc , sáo ngọc xa xăm, cũng thật vui sướng!”Diêu Hồng phường là địa danh nào?Ở trong thành Hàng Châu hỏi như thế, trong mười người có chín người hội vẻ mặt ái mộ mà nói cho ngươi biết: đó là Hàng Châu lớn nhất, nổi tiếng nhất, là chốn bướm hoa, chỉ cần là nam nhân, có chút tiền tài, nằm mộng cũng muốn ở bên trong một lần thưởng thức.
2 “Vẫn luôn nói ngươi không cần đi đón ta. Nơi đó lắm người có thế lực, ngươi mà bị ăn hiếp ta cũng khổ sở lắm. ”Tập Ngọc ngồi xổm trước tướng công, dưới chân là một chậu rửa mặt bằng xứ trắng thô sơ, bên trong có nước, nàng đang dùng khăn tay chấm nước lau khi trên mặt hắn những vết thương.
3 “Oa, ngươi vẫn ở nơi này?”Lưu Vân trừng mắt nhìn nhà ngói đơn sơ, hoài nghi ngay sau đó có thể sập vì mình nói qua to hay không. “Nơi này thuận tiện, giá cũng vừa phải.
4 Ngủ một giấc đến tận tối mịt, Tập Ngọc bị Niệm Hương làm cho tỉnh giấc, hắn nhanh tay nhanh chân chơi đùa tóc nàng, thấy nàng mở mắt, nhanh tay bỏ ra, đỏ mặt nhìn nàng.
5 “Cái gì bảo vật võ lâm? Cái gì đại chiến? Nghe qua rất hay nha!”Lưu Vân ánh mắt tỏa sáng, dường như từ trong cổ tích bước chân ra giang hồ lần đầu tiên?Tập Ngọc hiểu rất rõ nàng thích hết thảy những ồn ào xáo động, lập tức gạt nhanh hướng câu chuyện chỉ nói môt lần, giọng nói trầm hẳn đầy cảnh cáo:“Ta không có ý định dích líu vào, cho nên ngươi cũng cùng ta an phận đi! Hôm nay ở một đêm nữa, ngày mai sáng sớm chúng ta liền rời Lâm Tuyền!”Lưu Vân buồn bực cực kỳ:” Ngươi thật bá đạo, cái này cũng không được cái kia cũng không được, ta đây làm tỷ tỷ cũng thật mất mặt chứ?”Hàn Dự Trần thấy nàng hai người dung mạo cử chỉ đều không có tương đồng, lại xưng hô tỷ muội, không khỏi cười nói:“Niệm Hương huynh quả có phúc, lại có hai nương tử như hoa như ngọc đi theo.
6 [Đây là chuyện gì?Công lực của nàng, cho dù dùng tới tám phần lực cũng không thể đánh xuyên qua yết hầu như thế! Huống chi hôm qua nàng cũng chỉ dùng ba phần lực, hù dọa một chút mà thôi.
7 Lâm Tuyền nhiều hồ, mặc dù không như Tây Hồ Hàng Châu vang danh thiên hạ, nhưng cũng thanh lệ xinh đẹp. Lúc này trời mùa đông lạnh, trên mặt hồ nước kết lại thành một tầng băng mỏng, bên bờ cành dương liễu khô lay lay, cảnh tượng cũng thật tiêu điều.
8 Lại nói bọn Tập Ngọc ở Lâm Tuyền đợi năm sáu ngày, mấy cảnh đẹp nơi này cũng đã du ngoạn qua mấy lần, thấy những người Long Môn phái vẫn ầm ầm, nhưng về hung thủ giết người nửa manh mối cũng không có, Tập Ngọc dần dần không nhịn được.
9 Lưu Vân tức giận một hồi, chình lại tóc, sửa tay áo lại thành một tiểu nữ tử thiên kiều bá mị. Nàng lả lướt đi tới, cười dài nói:“Đi thôi, ta đói bụng rồi.
10 Hương liệu là hoa hồng cùng hoa lan, trước nồng sau thanh nhã, hòa trong từng giọt nước mát lạnh, cuối cùng hội lại tỏa ra mùi hương thoang thoảng. Mùi hương này, Lưu Vân cũng không xa lạ, lúc đó cùng Đoan Mộc Dung Tuệ phát sinh tranh chấp, trên người hắn cũng có mùi hương này.
11 Lưu Vân không biết mình chạy bao lâu, mãi cho đến nàng cảm thấy ngực cơ hồ muốn nổ tung lên, mới dừng lại, chống tay vào một thân cây thở dốc. “Ta. . .
12 Niệm Hương cái gì cũng không nghe thấy, cái gì cũng không nhìn thấy. Trước mắt hắn chỉ có Tập Ngọc và máu, đang chậm rãi chảy ra. Đây không phải là giả dối, nàng chảy máu, đổ máu nghĩa là muốn chết.
13 Khách điếm sớm đã trở nên hỗn loạn, khắp nơi vũ lâm nhân sĩ ước chừng đều có được mật báo, đều tiến đến rừng Đông Giao, cầu may mắn thắng được người Ngọc Phong ly, đoạt được Thiên thanh kiếm quyết, cũng có kẻ khôn khéo, nhìn thấy Đoan Mộc Dung Tuệ trở về, căng tai, nín thở nghe bọn hắn rốt cuộc đang nói cái gì.
14 Sáng sớm hôm sau, lầu một khách điểm náo nhiệt phi thường, người nhiều hơn bình thường gấp ba lần. Lưu Vân thức dậy sớm nhất, thực, nàng một đêm không ngủ, nghĩ về chuyện thân thế Niệm Hương, thình thoảng khuôn mặt của tên Đoan Mộc Dung Tuệ lại nhảy ra, hại nàng nhịn không được tức giận.
15 Tập Ngọc đã có chút không kiên nhẫn, cau mày nói:“Thập bước giết một người là loại người nào? Sư phụ chính là sư phụ, vì sao các ngươi luôn hạch hỏi?”Hàn Dự Trần hạ giọng, nói nhỏ:“Thập bước giết một người, nghe thấy lập tức biết danh tiếng vang danh thiên hạ.
16 Cù Tinh làm sao để ý thằng tiểu tử ngốc này, dù sao đã muốn làm chuyện mất mặt mũi, cũng đành phải làm tới. Mắt thấy Niệm Hương đem Tập Ngọc ôm chặt trong lòng, toàn bộ phía sau lưng không có một chút đề phòng, hắn ánh mắt hung ác, huy chưởng dùng tới mười phần công lực, chỉ một chưởng chết ngay lập tức hai người!Ai ngờ bàn tay vừa chạm vào lưng ngốc tử kia, cảm giác tựa như dùng hết khí lực lại đánh vào một đám mềm nhũn, hư không mềm mại, hắn dùng mười phần công lực, thế nhưng trong nháy mắt cũng không biết đi chỗ nào!Cù Tinh hoảng hốt, chỉ nói người này là giả ngây giả dại, chẳng lẽ hắn nguyên là một cao thủ? ! Hắn vội vàng thu chưởng, hai chân lập tức nhảy ra.
17 “A! Ta muốn thịt heo sữa!”” Này, món ăn ở đây có vẻ mới!”“Còn có thịt hoẵng không! Ta suy nghĩ làm như thế nào. . . . . ”Lưu Vân sức sống mười phần, lượn qua mười mấy cái quầy hàng trước, bóng dáng hồng điệp như cánh bướm không biết mệt mỏi.
18 Lưu Vân thường nói chính mình ba điều đáng kiêu ngạo: một có cái xinh đẹp, hai có bạn tốt tri tâm, ba có cái tài nghệ phi phàm. Nàng còn có tam đại tiếc: một thân thế không rõ, hai không võ thuật, ba chưa có phu quân.
19 Tần Vĩ Nghĩa nhướn mày, khuôn mặt có chút hung ác nhìn quacàng thêm làm người ta không rét mà run, dù khả ngữ của hắn vẫn ôn hòa như cũ. “Lưu Vân, ngươi không muốn cùng cha mẹ ở cùng một chỗ sao? Mẹ ngươi cùng ta tìm ngươi mười năm, nàng mười năm này cơ hồ mỗi ngày đều lấy nước mắt rửa mặt, nay rốt cuộc tìm được ngươi, ngươi lại nói trở về, chẳng lẽ muốn ẹ ngươi lại thương tâm mười năm sao?”Lưu Vân hít một hơi, lẩm bẩm nói:“Ta không phải ý này, nhưng.
20 Tập Ngọc sớm nghe thấy Lưu Vân cùng Đoan Mộc Dung Tuệ cãi nhau ầm ỹ, vốn đi tìm nàng khuyên bảo, nhưng sau lại nghe được tiếng ngọc của nàng, Tập Ngọc không khỏi dừng bước.