1 Mở đầu: Sắc trời âm uBầu trời phía tây hiện ra mang theo một màu đỏ sẫm hòa cùng với màu xám làm cho người chờ đợi ngắm ánh mặt trời chiều có chút buồn bực bỏ xuống lại giơ lên máy chụp ảnh trước mặt thở dài.
2 Tên kia thật đáng ghét, tên đó nhất định là một tên hám lợi,tính cách tham lam lại háo sắc, hạ lưu, đê tiện, một tên tiểu nhân. Tiểu nhân! Tiểu nhân vô sỉ!Trên đường về nhà, Dương Tử Uyển tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
3 10h30p đêm, Phương Nam đẩy cửa đi vào. Dương Tử Uyển vẫn ngồi trước bàn trang điểm, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn nhăn lại như bánh bao. Phương Nam tháo cà vạt xuống, thở ra một hơi.
4 Khi Dương Tử Uyển tỉnh dậy đã là buổi chiều. Ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa sổ mỏng, nhàn nhạt chiếu lên giường lớn, Dương Tử Uyển giơ cánh tay lên che mắt, một lát sau mới bỏ xuống.
5 "Em có biết hay không, một con báo nhỏ không ngoan, bướng bỉnh, chỉ càng kích thích sự chinh phục của thợ săn thêm mãnh liệt?" Vừa nói, ngón tay Phương Nam nhẹ như lông chim vuốt ve quét qua vành tai Dương Tử Uyển.
6 Trong lớp, Cố Yên Nhiên nói nhẹ với Dương Tử Uyển. "Này, cậu tóm lại là có chuyện gì thế?""Chuyện gì?" Dương Tử Uyển giả vờ không hiểu. "Cậu ít giả vờ!" Cố Yên Nhiên hung hăng bấm đùi cô một cái, "Như thế nào vừa mừng rỡ kết hôn lại bỏ chạy đi học? Chẳng lẽ Phương Nam chưa nói muốn dẫn cậu đi hưởng tuần trăng mật sao?""Có.
7 "Tử Uyển?" Cố Yên Nhiên mở cửa, thấy bạn tốt kinh hồn bạt vía, cô giật mình, vội vàng kéo vào nhà, "Xảy ra chuyện gì sao? Sao mặt cậu lại sưng lên như vậy? Chẳng lẽ.
8 Nửa đêm, là thời điểm tấp nập nhất ở thành phố Thái Dương như một Thiên đường mơ mộng, phú hào ôm giai nhân tiến vào sòng bạc siêu hào hoa, phần lớn du khách cũng tụ tập ở bên trong không gian sòng bạc khổng lồ này.
9 Dương Tử Uyển phát hiện mình gần đây luôn nhìn theo bóng của Phương Nam. Cô rất thích nhìn dáng vẻ của anh lúc mặc tây trang cao cấp màu xám đậm, bả vai rộng lớn của anh nhìn vô cùng có khí thế.
10 Lòng Phương Nam như lửa đốt. Anh đã tìm tất cả mọi nơi có thể tìm, nhưng vẫn không tìm được Dương Tử Uyển. Cô đi đâu? Có phải đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không? Ngộ nhỡ cô nghĩ không ra.
11 Tám năm trước ở Nghê gia. Đêm khuya, Phương Nam đẩy cửa thư phòng ra, lẳng lặng đi vào, nhìn ông cụ ngồi trên chiếc ghế khắc hoa. "Ông nội, ông tìm cháu?""Ngồi đi!" Nghê Vạn Hùng lấy kính lão trên mũi xuống, tiên tay chỉ cái ghế đối diện bàn đọc sách.