1 “Đứng trên đỉnh núi cao, vừa xem mọi núi nhỏ a!” tay Vân Nhược Hi cầm mái che nắng, đứng ở đỉnh Thái Sơn, quan sát toàn bộ Tề Lỗ(*) đại địa ,“Thái Sơn không
hổ là vạn sơn chi vương, thật sự thực hùng vĩ a!”
(*) Tề Lỗ là một xã thuộc huyện Yên Lạc, tỉnh Vĩnh Phúc, Việt Nam
“Tiểu cô nương, ngươi sắp có huyết quang tai ương (tai họa đổ máu) a!”
Vân Nhược Hi nhìn trái phải, không có người khác a, chẳng lẽ đang nói ta? Ai dám ở trước cửa Quan Công đùa giỡn đại đao?
Xoay người nhìn lên, Vân Nhược Hi đang chuẩn bị tức giận, nhất thời không lên cơn tức được, một lão nhân gia râu tóc bạc trắng cười tủm tỉm nhìn nàng.
2 Cột sáng màu tím bao phủ ở trên người Tiểu Thảo, Tiểu Thảo lạnh run, Vân Nhược Hi âm thầm đắc ý, tiểu yêu, còn không lộ nguyên hình?
Trong phòng sa lậu chậm rãi chảy xuống tế sa.
3 Nữ tử trong gương là mỹ nữ tiêu chuẩn cổ đại, đầy cằm, tóc mây cao cao vãn khởi, mặt mày thanh tú, mũi khéo léo, nhất là cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu, đô đứng lên khẳng định tựa như một viên tiểu anh đào, con ngươi trong suốt như nước sóng mắt lưu chuyển, nhìn quanh sinh tư, thật sự là tiểu yêu tinh a!
Vân Nhược Hi thực không có hình tượng ở trước gương xoay đến xoay đi, vỗ vỗ mông nhu nhu ngực, hung hăng tán thưởng:“Tiểu nha đầu này phát dục thực không sai a!”
Nha đầu xinh đẹp như vậy, như thế nào sẽ không có người yêu thích đâu? Vân Nhược Hi cảm thấy rất kỳ quái, không khỏi bắt đầu miên man suy nghĩ.
4 Ờ thời điểm Vân Nhược Hi giận không thể phát, ngoài phòng truyền đến thanh âm một cái nữ tử,“Vân Hi muội muội, nghe nói ngươi ngã xuống vách núi, chúng ta huynh đệ tỷ muội đến thăm ngươi.
5 Mọi người trong phòng khách trải qua ngắn ngủi thất thần, hai mặt nhìn nhau, thần sắc trên mặt mỗi người khác nhau, nhưng là trước mắt không có người nghĩ đến dò xét Vân Nhược Hi , đều tự phẫn nộ ly khai.
6 Vân Hi mang theo đáng khinh cười hỏi ra vấn đề nàng tối quan tâm, Vân Tương trực tiếp một cái lảo đảo, môi run run, trên mặt hiện lên biểu tình quái dị, có chút giống sinh khí, có chút giống thẹn thùng, còn có điểm khác.
7 “Hi Nhi. . . . . . Ngươi thật sự quyết định ?” Vân Thiên Dương có chút do dự, nhưng nhìn Vân Hi mặt mày gian anh khí, không như ngày xưa có một tia nhu nhược, thế này mới cực kỳ giống Dao Hi tiên tử -- cũng chính là mẫu thân Vân Hi năm đó, Vân Thiên Dương nhiều năm chưa từng nhấc lên tâm hải gợn sóng, rốt cục nổi lên từng trận gợn sóng.
8 Vân Thiên Dương có chút không hờn giận, nhưng không thề nói trách cứ, chính là đối Vân Hi nói,“Hi Nhi, vị này là Cửu trưởng lão. ”
Nguyên lai là lão ta a!
“Hi Nhi gặp qua Cửu trưởng lão.
9 “Hảo!” Vân Thiên Dương quát nhẹ,“Khá lắm nghịch thiên mà đi! Không hổ là nữ nhi Vân gia ta!”
Vân Thiên Dương hộ độc loại tình cảm. Lời nói vừa rồi của Vân Hi, làm cho Vân Thiên Dương có chút nhiệt huyết sôi trào, đây là nữ nhi Vân Thiên Dương ta!
Nàng không phải phế tài! Cho dù thiên ý như thế, Vân Thiên Dương ta cũng muốn cùng thiên bác nhất bác!
Vân Thiên Dương là người đứng đầu Vân gia, ở gia tộc Vân thị vẫn là có lực uy hiếp, hắn ủng hộ nữ nhi, các vị trưởng lão không thể không biết đạo lí đối nhân xử thế? Lập tức phụ hoạ theo đuôi, khen ngợi Vân Hi còn trẻ chí cao, nhất định có thể đánh vỡ nguyền rủa.
10 Nhìn bảo bối đầy trời, Vân Hi hoàn toàn hết chỗ nói rồi, khó trách kêu linh khí a, người người đều thành tinh ! Còn có thể tự chọn lựa chủ nhân! Phế tài như ta, có thể có linh khí chọn trúng hay không a?
“Chúng ta phân công nhau chọn lựa đi.
11 Quả nhiên, sau khi Vân Hi rống ra cái tên đầy phong cách “Thượng cổ thông linh Ngọc Như Ý”, mấy người Vân Vận đều bị hù, kinh nghi bất định đánh giá Ngọc Như Ý trong tay nàng.
12 Mọi người còn không có phản ứng lại, đều còn nhìn chằm chằm tay Vân Liễu trống rỗng. Chẳng lẽ. . . . . . Chẳng lẽ Vân Liễu tìm được là. . . . . . Cực phẩm linh khí?!
“Vân Liễu.
13 Vân Hi khóc không ra nước mắt, ta đây là thả ra một cái yêu nghiệt gì a? Yên ba lưu chuyển như mộ tuyết khinh hàn, tựa tiếu phi tiếu, hàm kiều mang mị; Chu thần vi kiều như trong mộng yên hoa, giống như sân phi sân, phong tình ngàn vạn; Mi gian một chút chu sa, thiên kiều bá mị; Tóc đen phân tán ngọc kiên, mị hoặc chúng sinh.
14 “Thần dược Bất tử?” Bên miệng yêu nghiệt gợi lên một tia cười, ánh mắt sáng quắc nhìn Vân Hi, nhìn đến trong lòng Vân Hi thẳng sợ hãi.
“Đương nhiên là có, bằng không Bản Tôn như thế nào sẽ phong ấn bản thân vạn năm, ba ba chờ ngươi đến giúp Bản Tôn tỉnh lại?” Yêu nghiệt tà tà cười.
15 Nguyên lai này thật đúng là một cái ngưu nhân a! Trong ánh mắt tự tin cùng khí thế bễ nghễ thiên hạ, không có giả bộ, đó là một loại cường giả ngạo thị chúng sinh đặc hữu sức quyến rũ.
16 “Ngươi cũng phát hiện ?” Vân Hi hỏi yêu nghiệt.
“Ân!” Sắc mặt yêu nghiệt có chút nghiêm túc, gật gật đầu,“Trong Luân Hải tụ tập linh lực quá ít, căn bản không có biện pháp kích hoạt Luân Hải!”
“Vì cái gì sẽ như vậy? Thật là cơ thể của ta có vấn đề sao?” Vân Hi kinh hãi, vừa mới xuất hiện một chút hy vọng, chẳng lẽ liền muốn bị mạt sát?
Yêu nghiệt lắc đầu,“Không phải thân thể ngươi có vấn đề, Linh Tê thánh thể sở dĩ được xưng là thánh thể, là vì nó tu luyện, cần thiên địa linh khí hơn xa thể chất bình thường! Có thể nói là gấp mấy lần thể chất bình thường, bởi vậy chiến lực của nó mới làm được cùng giai vô địch! Luân Hải của ngươi ngưng kết vài giọt linh khí tinh hoa, nếu là đặt ở thể chất bình thường, đủ để đột phá đại viên mãn, cho dù là Thuế Phàm cũng dư dả ! Nhưng là đối Linh Tê thánh thể mà nói, còn xa xa không đủ!”
“Mạnh như vậy?!” Vân Hi vừa nghe lời này, rất khiếp sợ, nguyên lai linh dược của Vân gia những năm gần đây cũng không có uổng phí, bất quá là đối cái gọi là Linh Tê thánh thể mà nói, còn chưa đủ mà thôi!
“Ân!” Yêu nghiệt khẳng định gật gật đầu,“Bản Tôn từng nghiên cứu qua Linh Tê thánh thể, xác thực phi phàm, ngay cả Bản Tôn đều hâm mộ không thôi!”
“Nhưng là hiện tại.
17 “Linh khí của Vân Tương, thật sự để cho ta sử dụng sao?” Vân Hi nhìn đoàn vầng sáng trước mắt di động chìm nổi, Tụ Linh Châu ngay tại trung tâm phun ra nuốt vào hào quang, Linh khí chung quanh bị nó chậm rãi dắt, quay ở chung quanh nó, hình thành linh vụ mắt thường đều có thể nhìn thấy.
18 Một vòng vầng sáng vờn quanh ở trên người Vân Hi, khi vầng sáng bao vây Vân Hi lại, tia thiên lôi thứ nhất rốt cục giáng xuống --
“Đùng!”
Một tia điện quang rắn chắc thật mạnh bổ lên trên người Vân Hi.
19 Bảy bảy bốn mươi chín tia lôi kiếp rất nhanh đi qua, thiên địa nháy mắt thanh minh lại, mây đen tán đi, nhè nhẹ từng đợt từng đợt dương quang thấu bắn xuống, chiếu vào trên người Vân Hi.
20 “Vận ca! Ngươi làm cái gì vậy?”
“Vận công tử, ngươi muốn làm cái gì?” Người ngốc cũng nhìn ra ý đồ Vân Vận, trong đó có hai người quát bảo ngưng lại.