1 Mùa hạ của Nham thành tuy oi bức mà phồn vinh. Trên mặt đất bằng phẳng phản lên không khí nóng rực, xe ngựa đi lại liên miên không dứt, kéo dài từ trong thành đến ngoài thành.
2 Đứng tại trước cửa thành, thị đồng cầm ba tờ giấy thông hành xem xét rồi nói : “ Gia, giấy thông hành thật tốt. Trên mặt còn có khắc tên chúng ta nga.
3 Một khắc sau, tiểu nhị nhanh nhẹn bưng một cái mâm lại đây, đem món ăn đang bốc khói nghi ngút đặt xuống bàn. Ba người kinh ngạc nhìn món ăn trên bàn, cùng với bộ dao nĩa tiểu nhị đặt ở trên bàn.
4 “Này này này, mọi người có nghe nói không, ba ngày trước, Phó tướng quân của chúng ta đơn thương độc mã đem sơn trại của bọn thổ phỉ thiêu cháy rụi. ” Tiếng nói bàn bên cạnh truyền đến phá vỡ sự trầm mặc của ba người bọn họ.
5 “Công tử, cứ đi thẳng phía trước, tới hai phòng phía cuối là được. ” Tiểu nhị nhiệt tình dẫn ba người bọn họ đến lầu bốn còn chỉ rõ vị trí phòng của bọn họ rồi mới rời đi.
6 Tên nam tử kia bỗng đưa tay sờ soạng ngực hắn. Dù khuôn mặt thể hiện sự trấn tĩnh nhưng Phạm Dương Triệt vẫn không khỏi kinh ngạc. Bàn tay sờ tới sờ lui ngực hắn, tên nam tử kia rốt cuộc cũng xác định điều gì đó chợt ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đáy mắt Phạm Dương Triệt hỏi : “Ngươi là nam nhân?!”Thì ra hắn nghĩ mình là nữ tử.
7 “Thiên tương hàng đại nhâm vu thị nhân dã, tất tiên khổ kỳ tâm chí, lao kỳ cân cốt, ngạ kỳ thể phu, không phạp kỳ thân, hành phất loạn kỳ sở vi…”[1] Tiếng đọc sáng lanh lảnh từ miệng của một nam hài khoảng sáu, bảy tuổi diện mạo phi thường tuấn mỹ xinh đẹp.
8 “Thiếu gia—” Bỗng nhiên một giọng nữ vang lên đánh vỡ không khí lúng túng mà mập mờ này. Thị nữ Chu Tú Nhi bước nhanh vào phòng, nhìn thấy Phạm Dương Triệt ở trong phòng, mới thu hồi lại biểu tình kích động, khôi phục lễ nghi tao nhã, nhún chân hành lễ nói : “Thiếu gia, lão gia nói muốn gặp ngài.
9 Hoàng hôn màu đỏ khiến chân trời như được phủ lên một màu đỏ như máu, giống như trước khi đêm đến sẽ nuốt trọn tất cả. Phía trước cửa sổ, một gương mặt tuấn mỹ nhìn hoàng hôn ánh đỏ sắp xuống nói: Trời chiều thật giống như hiện tại của Cảnh quốc, bên ngoài rực rỡ vô cùng nhưng thực ra sắp bị bóng đêm ngự trị.
10 “Cốc – Cốc– Cốc –“ Trong đêm đen yên tĩnh, dù là tiếng gõ cửa rất nhỏ nhưng vẫn có vẻ vang dội khác thường. Phạm Dương Triệt thân áo đơn mắt khép hờ nằm trên chiếc giường xa lạ đang suy tư, bị tiếng đập cửa cắt ngang.
11 Gió đêm lành lạnh thổi qua đình viện. Ánh trăng màu bạc như hòa cùng đình viện phủ lên trên từng bông hoa từng ngọn cỏ một tầng ánh sáng bạc. Giờ phút này đứng dưới ánh trăng là một thân ảnh đơn độc tản ra sự cô tịch ( cô đơn + tĩnh mịch) , nhìn trăng tròn trên bầu trời kia, môi đỏ mọng khẽ mấp máy: “Thì ra, hôm nay là mười lăm.
12 Ánh mặt trời đầu tiên làm tan sự lạnh lẽo của sáng sớm, mang đến cho vùng đất một chút ấm áp. “Két– ” Cửa sổ được ai đó mở ra, một nam tử vô cùng tuấn mỹ đứng ở nhìn ra phía xa giờ phút này bầu trời đang bị ánh sáng mặt trời nhuộm đỏ.
13 Cuối cùng, Phạm Dương Triệt nắm chặt hai tay, tiếng nói trầm thấp hỏi: “Phó Vân Kiệt, ngươi đã biết thân phận chân chính của ta rồi đúng không?”Nàng quay đầu, nhìn con ngươi đen kia một lần nữa khôi phục lại vẻ bình tĩnh, cười nói: “Đúng! Ta biết ngươi là Bắc Tướng – Phạm Dương Triệt.
14 Ánh nắng buổi sáng chiếu khắp cả vùng đất, mang lại hơi ấm cho vạn vật thế gian. Trong một căn phòng của Phó phủ, chỉ thấy Phó Uy tay cầm dao nĩa, đang nhìn chằm chằm vào miếng thịt bò bít tết đang tỏa ra mùi thơm lừng kia, nuốt nuốt nước miếng, rồi sau đó hai tay bắt đầu cắt nhỏ.
15 Tuy rằng thời tiết đang ở đầu hạ, mặt trởi buổi sáng đã có vẻ nóng bức. Điều này làm cho Phạm Dương Triệt thân thể vốn không tốt sắc mặt trở nên tái nhợt.
16 Dưới ánh nắng chói chang, Phạm Dương Triệt bị những ánh hào quang phản chiều từ khôi giáp đâm vào mắt khiến mắt không mở ra được. Hắn rất nghi ngờ rõ ràng duyệt binh đã sắp kết thúc, vì sao mọi người ở đây đều rất nghiêm túc, bộ dạng như có đại địch đến.
17 Đối với khuôn mặt hơi nghiêng kia, cả người Phạm Dương Triệt tản ra ý tứ cự tuyệt, trong đôi mắt sáng hiện lên vẻ nghiền ngẫm. “Triệt, đã từng chạm qua nữ nhân chưa?” Vấn đề bất ngờ đánh vỡ không khí đang trầm mặc.
18 Bên trong lều trại. Cuối cùng cũng phát tiết hết toàn bộ tức giận trong lòng Phạm Dương Triệt vô lực nằm trên giường, thất thần nhìn nóc lều trại. Đã bao nhiêu lâu, rốt cục đã bao nhiêu lâu, hắn không có tức giận như bây giờ.
19 Hoàng hôn nhuộm đỏ cả một vùng trời. Lúc này binh doanh có vẻ có điểm cô tịch. Bên ngoài lều trại, Phó Vân Kiệt một mình đi lại. Nàng không biết có nên đi vào hay không.
20 “Hiệp Hoan Các” cái tên đã nói lên ý tứ của nó – chính là kỹ viện nơi nam nhân muốn tìm sự “vui vẻ”. Mặc dù Hiệp Hoan Các không phải là kỹ viện lớn nhất Nham Thành, cũng là một trong những kỹ viện đặc sắc nhất của Nham thành.