1 Xuyên không là một chuyện nghe ra rất nực cười, bởi nó chỉ thường xuất hiện ở trên ti vi, hoặc xảy ra trong tiểu thuyết. Nhưng chuyện gây cười như vậy lại phát sinh trên người ta giống như ăn một bữa cơm hằng ngày.
2 Nhìn đội ngũ phía trước đứng thành một hàng dài, trong lòng biết rõ tạm thời vẫn chưa tới lượt mình, ánh mắt Mộc Ly nhàm chán ngắm loạn xung quanh, không chút ý tứ quan sát bài biện trên đại điện.
3 Mộc Ly hừ lạnh, tay nghe lời Minh vương bỏ râu ra, không thể làm càn được, ở đây dầu gì cũng là địa bàn của người ta. Minh vương đau lòng vuốt vuốt râu mép của mình, cho rằng thẳng thắng sẽ được khoan hồng nên mở miệng: "Nha đầu, tuổi thọ ngươi chưa hết, nhưng không thể sống lại.
4 "Người ta gần đi rồi, Minh vương ca ca không có lời gì để nói với người ta sao?" Mộc Ly tiếp tục phát huy vẻ mặt ‘uất ức’ của nàng, nhìn thấy Minh vương vẫn một lòng lo lắng nha.
5 Lời đồn đãi chỉ có thể là lời đồn đãi, bởi vì không ai biết được nội tình, cho nên mới gọi là lời đồn đãi, người thật sự hiểu rõ chỉ sợ cũng chỉ có những người trong cuộc như vị thiên tử trẻ tuổi ấy mới biết được thôi!Trong một quán trà nào đó, mấy gã sai vặt chụm lại một chỗ uống trà bắt đầu nhiều chuyện.
6 Màn lụa mỏng màu đỏ làm bằng sợi tơ thượng hạng yên lặng rũ xuống, gió nhẹ thổi tới lụa mỏng mềm mại biến hình theo gió chậm rãi vung lên. Xuyên qua màn che mơ hồ có thể nhìn thấy một nữ tử nhắm chặt hai mắt nằm trên giường lớn khắc hoa, đôi lông mi dài che phủ giống như hai chiếc quạt hương bồ nhỏ, mặt không thoa phấn mà tái nhợt không chút huyết sắc, miệng nhỏ vốn đỏ tươi nay lại trắng bệt dọa người, chiếc mũi xinh đẹp khảm vào ngũ quan hoàn mỹ, tóc đen như mực hơi có chút hỗn độn, trên người mặc một bộ giá y đỏ thẳm nhăn nhúm thêu Phượng Hoàng Ngũ Sắc, dán chặt vào vóc dáng lung linh của nữ tử, nàng cứ an tĩnh nhắm mắt như vậy, giống như tất cả chuyện của thế gian đều không thể quấy rầy đến nàng.
7 Quan sát cung Mạt Ương, nhẹ nhàng nhíu mày, mắt to ảm đạm, Mộc Ly bắt đầu tìm kiếm trí nhớ ở trong đầu Nhan Khuynh Thành. Nhan Khuynh Thành. . . Nữ nhi của đương triều hữu tướng Nhan Phong, mẫu thân Phùng thị là Ngũ phu nhân Tướng phủ, bởi vì khó sanh mà chết, cả nhà gồm có một nam và ba nữ, hai vị tỷ tỷ đều đã xuất giá, trong nhà vẫn còn một đệ đệ nhỏ tuổi.
8 Nghe vậy. . . Tay Vũ Tiêu Nhiên nắm cằm Mộc Ly càng chặt hơn, Mộc Ly đau đến mức nhe răng trợn mắt, nhưng vẫn quật cường không kêu đau, Vũ Tiêu Nhiên lẳng lặng nhìn chăm chú vào người tên là “Khuynh Thành”.
9 "Hoa khôi. . . . " Tiêu Nhiên nhếch miệng cười mỉa mai, nụ cười đáp trả không tới đáy mắt: "Trong mắt ta, ngay cả kỹ nữ ngươi cũng không bằng, huống chi hoa khôi!" Không nhìn tới Mộc Ly, Vũ Tiêu Nhiên chỉ để lại một bóng lưng vô tình cho nàng.
10 Mộc Ly vỗ về lưng Tuyết Lê, giúp nàng nhuận khí, mở miệng trêu chọc nói: "Nha đầu ngốc, mạng tiểu thư nhà em vô cùng lớn, sao có thể dễ dàng chết như vậy.
11 Liên Trì CungTrên đường đi tới Liên Trì cung, bốn phía tất cả đều trồng đủ loại hoa lê, gió vừa thổi… hương hoa lê liền theo từng làn gió đưa vào trong mũi, mùi hương mát mẻ, thanh nhã vờn quanh cánh mũi, khiến người ta không kìm được mà hít thêm một hơi.
12 “Nương nương tha mạng, là Ám Hương thất trách, xin nương nương trách phạt. ” Nữ tử được gọi là Ám Hương cung kính quỳ trên mặt đất, nàng là tâm phúc của nương nương, cũng là nha hoàn của nương nương, lần này không hoàn thành nhiệm vụ của nương nương, nàng phải nhận trừng phạt là điều tất nhiên.
13 Có lẽ, ông trời đang đùa giỡn với nàng. Mặc dù ở thế kỉ 21, nàng chỉ là một cô nhi, nhưng dù sao Anh Mộc Ly nàng cũng sống ở đó 22 năm rồi. Không có người thân, ít nhất cũng còn có bạn bè.
14 Đúng! Nhan Khuynh Thành yêu Hoàng đế, cho nên nàng mới cam tâm tình nguyện làm Tây cung Hoàng hậu, nhưng không khéo là ngày thứ hai sau khi bái đường, nàng đã đi tới Tây Thiên Cực Lạc, cho nên bây giờ mới có Anh Mộc Ly!Dù Mộc Ly có một phần trí nhớ của Nhan Khuynh Thành, nhưng nàng không chịu ảnh hưởng của nó mà đi yêu Hoàng đế, tất nhiên cũng sẽ không vì Hoàng đế mà khổ sở.
15 Tổng quản phủ nội vụ Cao Minh Hải Cao công công một tay cầm thánh chỉ vàng sáng, một tay cầm phất trần trắng, nét mặt lo lắng đi đi lại lại ở đại điện.
16 Cao công công nhìn đến nỗi mắt muốn rớt ra ngoài, thật không thể tin được Nhan Khuynh Thành yếu đuối ngoan hiền trong truyền thuyết lại là cái dạng này.
17 Chỉ thấy ánh mắt của Mộc Ly, tại một khắc nghe thấy thánh chỉ tinh quang chợt lóe càng mở càng to, cuối cùng đã trừng lớn thành mắt rồng, sau cùng không quên nháy mắt với Cao công công, nói một câu: “Chỉ có chút ít như vậy sao? Vũ Tiêu Nhiên cũng quá keo kiệt rồi! Này… Này, ta còn chưa nói xong, Cao công công ông đừng đi mà”.
18 Còn hắn bị đánh rơi xuống vách núi, tưởng rằng chết chắc rồi, nhưng vào thời điểm mấu chốt nhất lại được “nàng” cứu, nàng giống như vật phát sáng, đến bất cứ nơi nào đều không khỏi khiến người khác giật nảy mình, nàng mặc một bộ quần áo màu trắng, xinh đẹp tuyệt trần, phong hoa tuyệt đại, ánh mắt chỉ nhẹ nhàng nhìn lướt qua, liền cướp đoạt tâm hồn của người khác, câu hồn đoạt phách!Dung mạo nghiêng nước nghiêng thành không đủ để hình dung vẻ đẹp kinh tâm động phách của nàng, tuyệt sắc khuynh thành chỉ có thể khinh nhờn phong thái xinh đẹp như tiên của nàng.
19 Nhưng mà bóng lưng của Thiên tử thiếu niên kia, vì sao lại trông hiu quạnh cô tịch như vậy?!!Mộc Ly vừa bước tới cửa ngự thư phòng, tất cả những gì nhìn thấy chỉ là một cái bóng lưng như vậy, không biết vì sao khi nhìn thấy nó, lại khiến nàng có một cảm giác chua xót muốn khóc.
20 Hắn, thiên tử trẻ tuổi, quân vương của một nước, người có quyền lực tối cao nhất của Phượng Lân quốc. Nếu như trước đây hắn không cố ý muốn cưới Nhan Khuynh Thành, thì có ai có thể chịu đựng hắn?! Bằng không, Khuynh Thành thật sự không đến mức phải nhập cung, tránh bị những phi tần nơi hậu cung của hắn hại chết.
Thể loại: Xuyên Không, Dị Giới, Khoa Huyễn, Ngôn Tình
Số chương: 44