41 "Chao ôi!" Tiểu nhị khổ sở khom lưng, nhíu gương mặt cung kính giải thích với Mộc Ly: "Cô nương, người đừng làm khó tiểu nhân nữa, bổn tiệm quả thực đã bị khách quý bao hết rồi".
42 Nhưng Mộc Ly chỉ hừ mũi. Đối với người không say mê sắc đẹp như nàng mà nói, hôm nay đã là đặc biệt ngoại lệ rồi, ba phút kia nàng đã biết cái gì gọi là kinh sợ.
43 Nhưng mà, chẳng lẽ cứ phải tùy ý để bọn họ mang nàng vào hay sao? Không đâu! Nàng không cam tâm! Dựa vào cái gì chứ? Nàng không nợ bọn họ gì cả, cho dù không thắng được, mất cả chì lẫn chài vẫn được mà?!! Chẳng qua, tại sao vậy? Nàng hình như không trêu chọc ai, vì đâu mà toàn thân lại bị phiền phức tanh nồng thế này?Nàng không được phép nghĩ nhiều, mấy người mặc đồ đen mặt không chút biểu tình đã tới gần, nhanh chóng từ bốn phương tám hướng đi tới.
44 Kiếp này, bất kể là thế kỷ hai mươi mốt hiện đại, hay là Phượng Lân quốc cổ đại trước mắt. Thậm chí bất luận là một quốc gia nào, bất luận chỗ nào, không có tiền thì nửa bước cũng khó đi.
45 Mộc Ly bởi vì hai chuyện này mà chạy trối chết nên không có tâm trạng ăn cơm. Bây giờ nàng thầm nghĩ muốn sớm tìm được Nhan phụ, khiến ông phải 'rời khỏi triều đình', như vậy Anh Mộc Ly nàng mới có thể không lo lắng về sau mà rời khỏi hoàng cung Phượng Lân, tiến tới cuộc sống mà nàng luôn mơ ước.
46 "Sao con lại ở chỗ này?" Rõ ràng rất thương nữ nhi, nhưng Nhan phụ vẫn không nhịn được mà nhẹ giọng khiển trách một câu, dứt lời, ông lại không nhịn được mà rơi lệ.
47 "Thành Nhi, con đã trưởng thành rồi, biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm, làm phụ thân như ta cũng không muốn phải nói nhiều với con". Nhìn nữ nhi từ nãy đến giờ vẫn vui mừng toét miệng cười đến tận mang tai, hai mắt Nhan phụ chứa đầy yêu thương, tựa như cảm thán, lại tựa như không biết làm sao.
48 Nhan phụ quay gương mặt đầy tang thương nhìn Mộc Ly đang ngây người. Trong lúc nhất thời Mộc Ly chỉ cảm thấy gương mặt này khiến bản thân cảm thấy thật xa lạ, thực ra, vốn dĩ là xa lạ.
49 Mộc Ly đứng bên tường bao ở cửa nam Hoàng cung, con ngươi sáng rực ngẩng lên nhìn dãy tường cao cao, nàng đang suy nghĩ trèo tường về nguy hiểm, hay là chui lỗ chó về an toàn, cuối cùng, nhẹ nhàng thở dài một hơi đi về hướng lỗ chó ở cổng Tây, bóng lưng quật cường nhưng chẳng biết tại sao lại sinh ra vài phần tang thương và hiu quạnh không phù hợp với tuổi của nàng.
50 Mải kể chuyện, không biết từ lúc nào vành mắt nàng đã tràn đầy nước, ánh lửa rừng rực chiếu lên khuôn mặt tái nhợt bi thương của nàng, nhìn qua khiến người ta vô cùng đau lòng.
51 Trái tim Mộc Ly nhảy lên tận cuống họng, nàng không biết lời nàng vừa nói bị hắn nghe được bao nhiêu, cũng không biết hắn đến từ lúc nào, càng không biết nam tử trước mặt đây có thân phận gì, mặc dù cảm thấy trong lòng bất an, Mộc Ly vẫn trước sau như một cười lạnh: "Ngươi có nghe nói đến người xấu tự nói mình là người xấu sao? Còn nữa, ta tên Nhan Khuynh Thành, không phải Anh Nhi gì cả".
52 Mộc Ly thờ ơ liếc mắt nhìn hồng y nam tử không quen biết trước mặt, ăn mất cá nướng của nàng không nói làm gì, đã ăn rồi còn nhổ ra, lãng phí nguyên cả con cá nướng của nàng, ngọn lửa vô danh trong lòng nàng bốc lên, một cú đá lượn vòng đẹp mắt, một chân của Mộc Ly đạp thật mạnh vào mông của nam tử, nàng mặc kệ hắn là Hoàng đế cũng được, Vương tử cũng chẳng sao, chọc giận nàng, cho dù là Diêm vương lão tử nàng vẫn sẽ làm như vậy không nể tình.
53 "Tiểu Tuyết, em nói xem có phải ta và tên Hoàng đế của bọn họ có oán cừu gì không?" Mộc Ly cầm chổi vừa quét dọn, vừa hỏi Tuyết Lê đang lau bàn, nàng cảm thấy nàng và vị Hoàng đế này thật sự là phải có cừu oán của đời trước.
54 Nàng và tên bạo chúa đó là phu thê? Lắc đầu, Mộc Ly ngẫm nghĩ cảm thấy thật kinh khủng, để nàng và tên thiếu niên ấy kết làm phu thê thì còn có thể, nhưng nếu là vị Hoàng đế cao cao tại thượng này, vậy thì không bằng để nàng ngày ngày đối mặt với khối băng điêu khắc còn tốt hơn nhiều.
55 Đôi môi giương lên nụ cười ba phần cung kính, năm phần khéo léo, cùng hai phần không muốn người biết. Mộc Ly tao nhã xoay người, cung kính hạ bái vị vua trẻ tuổi ấy: "Nô tì khấu kiến Hoàng thượng, không biết Hoàng thượng đại giá quang lâm, có nhiều chỗ đắc tội, kính mong Hoàng thượng rộng lòng tha thứ.
56 Nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, cho dù là thời tiết lạnh như thế này, trán Mộc Ly vẫn toát mồ hôi hột. Nàng dịu dàng nhu thuận đứng dậy, thân hình nhỏ nhắn gầy yếu, làm cho người ta không nhịn được mà thương tiếc, mà đôi mắt trong trẻo như lưu ly của nàng vẫn chưa từng một lần liếc nhìn nam tử cao cao tại thượng đó: “Tạ ơn Hoàng thượng! Tiểu Tuyết, còn không mau pha trà cho Hoàng thượng.
57 "Hoàng thượng, người nhìn đủ chưa?" Con ngươi đen trắng rõ ràng của Mộc Ly nhìn thẳng vào mắt hắn, nhưng hắn vẫn không lên tiếng, nàng không thích loại cảm giác này, vì nó sẽ khiến cho trái tim của nàng đập loạn nhịp.
58 "Muội muội, đây là đồ mà tỷ tỷ đã cố ý mang từ ngự thư phòng đến uội đó. " Hai tay nhẹ nhàng để thức ăn trước mặt Mộc Ly, trên gương mặt tuyệt mỹ của Tô Liên Hinh hiện ra một nụ cười vừa khéo léo vừa vô hại, nàng ta càng cười sáng lạn càng khiến Mộc Ly nhìn thấy khó chịu hơn!Nữ tử này, tâm địa rắn rết, nhưng lại có thể cười vui vẻ và diễn trò tốt như vậy, quả thực có nhiều điểm rất giống với Tô Đát Kỷ của Thương triều.
59 Nhếch đôi môi đỏ cười lạnh với Tô Liên Hinh, nụ cười này của Mộc Ly không chút độ ấm, trong con ngươi cũng không có nửa điểm tình cảm, nàng giơ một nắm đấm lên cướp lấy hộp thức ăn trên tay Tô Liên Hinh.
60 Chậm rãi buông cánh tay đang giơ cao, gương mặt nhỏ tái nhợt nở nụ cười vô cùng khinh thường, cười thê lương, cười bi thương, đã từng xem N lần trên phim truyền hình, những tình tiết phim bị Anh Mộc Ly nàng cười N lần, hôm nay lại chân thực xảy ra với nàng, không thể bi ai sao? Đệ nhất lâu đông như trẩy hội, buôn bán vẫn cứ tấp nập, chẳng qua nơi làm ăn lại chỉ hạn chế ở lầu một.