1 -“ Dì An à! Con ko có đi xem mặt đâu. Con nói thật đó. Con ko hứng thú vs mấy cái vụ xem mặt đâu , Dì tha cho con lần này đi. Dì nhé!” Đó là tiếng kêu oai oái của Phương, cô sinh viên năm 3 khoa kế toán trường ĐH SJ.
2 ////////////////////// Phương vừa bước ra khỏi cổng đã có 1 chiếc BMW đợi sẵn ở đó. Từ trong xe 2 người vệ sĩ cao lớn bước ra , cúi đầu chào cô: -Mời tiểu thư lên xe! Thiếu gia có lệnh đưa tiểu thư về biệt thư Khắc Vinh.
3 -Cô cứ thử bước ra khỏi đây một bước xem. Cô sẽ thảm hại đến nhường nào. Lời vừa dứt hắn lại tập trung vs công việc còn dở. Còn cô cô xoay lưng lại vs cảnh tượng kinh khủng đó.
4 Lại một ngày nữa trôi qua nhưng khác vs thời gian qua đó chính là hắn đã trở lại. Cô chống tay rồi bò dậy khỏi giường. Cô đi đến bên chiếc gương bỗng cô la lên: -AAAAA…Mình đây sao!!! Mọi người cũng đừng ngạc nhiên nhé vì hiện tại tình hình vẻ ngoài của Phương quá tàn tạ qua 1 đêm.
5 Anh đã đoán trước đc cô sẽ ko muốn dùng lại số điện thoại này nữa nên chỉ cười nhẹ,rồi nói vs cô: -Cậu yên tâm đi. Mình đã đổi sim khác cho cậu rồi. Mình cũng đã thông báo cho Dì An nữa rồi nên đừng lo.
6 Phương xoa xoa tai của mình, cười cười nhìn Chi: -Hì hì, cậu thật là hiểu mình quá nha. Lại đây, mình mi cái coi. Chi nghe vậy vội đứng thẳng dây, chuẩn bị động tác chuồn lẹ.
7 Bỏ mặc lời đe dọa của cô, 2 kẻ đó tiến tới gần cô. Cô chưa kịp hét lên thì đã bị 1 tên kìm ta, tên còn lại bịt miệng rồi đánh sau gáy cô làm cô ngất lịm đi.
8 -Anh. . có biết cảm giác nhớ 1 người không? Một lúc lâu sau, Phong mới đáp lịa, giọng nói hắn nhỏ đến nỗi như đang tự nói ột mình mình nghe: -Đã từng.
9 -Có kịch vui để xem rồi. Không ngờ lại nhanh đến thế. Theo lời của Linh Chi tối nay thì Thanh Vũ-con người đó quả thật có rất nhiều điều cần để tâm. Linh chi không ngờ rằng chính những lời nói vô tư của cô trong bữa ăn tối hôm nay cùng Tô Kiệt lại là bệ phóng cho kế hoạch mới cho trò chơi này của hắn.
10 -Có kịch vui để xem rồi. Không ngờ lại nhanh đến thế. Theo lời của Linh Chi tối nay thì Thanh Vũ-con người đó quả thật có rất nhiều điều cần để tâm. Linh chi không ngờ rằng chính những lời nói vô tư của cô trong bữa ăn tối hôm nay cùng Tô Kiệt lại là bệ phóng cho kế hoạch mới cho trò chơi này của hắn.
11 Hắn tựa người trên thành lan can , thầm nghĩ: -Đó chỉ là sự thương hại bất chợt đối với cô ta mà thôi. Hắn tự nói với mình như thế, đôi mắt khẽ nhìn ra không gian bên ngoài , chỉ còn là một màu đen tĩnh lặng mà thôi.
12 -Cô thấy quen không? Không nên quên những thứ đó chứ! Dễ lãng quên như vậy là không tốt đâu? Cô giật nảy mình, vô thức lùi người dần về góc tường, cố tránh xacô gái lạ mặt này.
13 Cô kéo tay hắn bước vào trong rồi hung hăng trừng mắt hắn 1 cái. Bà Tuyết cứ tưởng hai người đang giận dỗi nhau nên khẽ cười , nhún nhún vai không quân tâm nữa.
14 Cô lủi thủi đi theo hắn vào trong. Tiếng nhạc xập xình,âm thanh quá mức cần thiết cùng với bóng dáng của những người đang uốn ** thân mình bên 2 cái cột dài được đặt giữa tầng 1.
15 -Em. . em có chút việc bận nên…đành xin thất lễ , em về trước nhé! -Khoan, cậu có cần về nhanh thế không? Cậu là bạn mình mà sớm như vậy làm mình buồn lắm đó.
16 Cô nặng nề mở mắt , lơ đãng nhìn mọi thứ xung quanh. Mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi cô, người cô chi chít những sợi dây truyền dịch cùng thiết bị hỗ trợ cho sự hô hấp khó nhọc của cô.
17 Nước mắt lăn dài trên đôi gò má của cô,một cảm giác khó thở, một thứ day dứt, dằn vặt không thể nào thoát ra. Bên cô không còn bóng dáng con người tên Nhi nữa, nó đã biến mất và như không hề tồn tại.
18 -Ư. . . ƯM. . . Thả. . . . ưm. . . . . tên khốn này. . . thả. . . Cô không thể tin nỗi giờ phút này chinh hắn đang cưỡng hôn cô. Môi hắn mang một hơi lạnh thoáng qua áp vào phiến môi hồng của cô làm nó trở nên kì lạ, một cảm giác không thể cưỡng lai.
19 Cô đang đứng lặng bên cửa sổ, khung cảnh ảm đạm quá –trời bây giờ đang là giữa đông. Màn sương bao phủ quanh các tán cây, bên những ngôi nhà gỗ trong khuôn viên kia.
20 Lúc này, cô mới lơ đãng nhìn vào thứ trong tay của anh nhưng vẫn không mở miệng nói một câu gì. Thiên khẽ thở dài, không muốn làm phiền cô hơn nên chỉ đi tới bàn đặt thứ cần đưa lên rồi tự động rời đi.