1 Cuộc sống cấp ba không phải dành cho con người trải qua, một ngày chủ nhật hiếm hoi, tôi vùi đầu vào trong đống chăn không muốn đứng dậy. Cũng không phải tôi đang nói việc học tập có bao nhiêu mệt mỏi, dựa vào một chút sự thông minh của tôi thì cũng có thể dễ dàng duy trì thành tích ở mức trung bình, lại chẳng thèm bỏ ra một chút tinh thần và sức lực về mặt học tập.
2 Đi qua hành lang, thoát khỏi ánh mắt của mọi người bên trong đại sảnh, tôi lập tức hung hăng giãy khỏi tay anh ta, tức giận trừng mắt nhìn anh ta. Anh ta khoanh một tay trước ngực, tay còn lại sờ cằm nhìn tôi, vẻ ôn hòa nhã nhặn vừa rồi đã hoàn toàn biến mất, lông mày nhếch cao, nhìn tôi nở nụ cười xấu xa.
3 "Đau quá!" Tôi nheo mắt lại, nước mắt chảy ra, nhìn anh ta cầu xin: "Đừng mà, xin anh, tôi chưa từng. . . xin anh. . . "
Động tác của anh ta hơi ngừng lại một chút, rút ra nửa ngón tay đang ở trong thân thể tôi, chuyển sang nhẹ nhàng xoa nắn hạt châu nhỏ mẫn cảm của tôi.
4 Chỉ có mũi chân miễn cưỡng chạm đất, bầu vú bị ép trên vách cửa, ngay cả khuôn mặt của tôi, theo từng động tác ra vào của anh ta cũng cọ sát trên vách cửa, bên dưới truyền đến cảm giác đau đớn và căng trướng, cặp mông vểnh cao, mỗi lần bị anh ta xâm nhập cũng có thể cảm nhận được cảm giác mát lạnh khi chạm phải dây nịt, anh ta chỉ trực tiếp kéo khóa quần rồi cứ như vậy đứng ở nơi này, ép tôi vào vách cửa, đoạt mất lần đầu tiên của tôi.
5 Tôi nên vui mừng vì cửa phòng của khách sạn xa hoa này rất dày, nó không dễ dàng lung lay như những cánh cửa mỏng manh yếu ớt khác, nếu không thì bên ngoài nhất định sẽ thấy sự khác thường.
6 Hôm sau tỉnh lại, toàn thân đau nhức kinh khủng, tôi híp mắt, choáng váng mò mẫm đi về phía phòng tắm, lại đụng phải một cái bàn thấp, miễn cưỡng mở mắt quan sát bốn phía, à, đúng rồi, đây cũng không phải là nhà trọ mà tôi và mẹ ở nữa, đây là nhà của Nhiếp Văn Hàm, một căn biệt thự ba tầng có sân vườn rộng lớn nằm ở phía Đông thành phố, ngày hôm qua chúng tôi đã dọn hết đồ đạc sang đây, tôi cũng vừa mới tỉnh lại trong căn phòng mới của mình.
7 Xe dừng lại ở một góc đường trước cổng trường đại học N, tôi mở cửa định xuống xe, Nhiếp Duy Dương lại nhanh tay nhấn nút khóa cửa xe lại, tôi trừng mắt nhìn anh ta, vươn tay nhấn nhấn, muốn mở chốt cửa xe ra.
8 Đến buổi chiều, tất cả mọi người trong lớp được thông báo chuyển lên phòng học trên lầu để tham gia tiết dạy thanh nhạc. Mai Tử đã sớm kéo chúng tôi đi chiếm vị trí hàng đầu, nói là để ngắm trai đẹp rõ hơn một chút.
9 "Được rồi, bây giờ chúng ta làm mẫu về cách phát âm, bạn học, làm theo tôi. " Anh ta vẫn chưa chơi đủ.
"Dùng bụng em kiểm soát việc hô hấp, dùng cổ họng để phát âm, làm theo tôi, A —— | ——" Anh ta phát âm làm mẫu.
10 Miêu Miêu hỏi: "Ai vậy?"
Tôi nói: "Mẹ tớ tìm, tớ ra ngoài một lát, các cậu cứ từ từ mà chơi, máy điện tử tớ để trong ngăn kéo dưới TV đấy. "
Mấy người kia cực kỳ nhạy bén, lập tức tắt đầu đĩa, lấy máy điện tử ra chơi.
11 Không biết đã ngủ bao lâu, cảm giác lạnh buốt khác thường từ hạ thân truyền tới khiến tôi tỉnh giấc, tôi mơ mơ màng màng muốn lật người, lại phát hiện tay chân mình đều bị trói chặt, không nhúc nhích được.
12 "A. . . !" Tôi ngậm chặt miệng cũng không ngăn được tiếng rên rỉ của mình, cảm giác trong thân thể có một dòng nhiệt nóng rực tràn ra, tiểu huyệt non mềm từng ngụm từng ngụm cắn nuốt thanh kim loại lạnh như băng.
13 "Thật không?" Anh ta hỏi.
Nói thừa. Sắc mặt tôi trầm xuống, hung hăng trừng mắt với anh ta, tôi căm phẫn vì bị ép buộc phải nói ra bí mật của mình.
14 Không thể khoanh tay chịu chết, tên khốn kia sẽ ăn tôi sạch sẽ chẳng chừa lại xương ấy chứ.
Mẹ và Nhiếp Văn Hàm vừa đi, tôi lập tức thu dọn balo đến nhà Đồng Miêu Miêu ở hai ngày, dấu hôn trên người còn chưa phai hết, sợ Miêu Miêu nhìn thấy, ngay cả lúc ngủ tôi cũng phải mặc đồ ngủ, điều này khiến một người có thói quen ngủ trần truồng như tôi vô cùng khó chịu.
15 Nhìn thân thể thon dài của anh ta ngã xuống đất, tôi mới bắt đầu choáng váng: Làm thế nào để kéo anh ta lên lầu rồi trói anh ta trên giường bây giờ? Tôi thử kéo anh ta, nhưng mới bước được hai bước đã thở hồng hộc, thế này thì làm sao tôi có thể kéo anh ta lên lầu được đây? Trừ phi tôi có năng lực siêu nhiên.
16 Ngón tay tôi vờn quanh phái nam kiêu ngạo của anh ta, anh ta mím môi, nhắm chặt mắt lại, lồng ngực phập phồng càng lúc càng nhanh.
Vẫn chưa đủ. Tôi nghiêng người về phía trước, dùng đầu lưỡi hồng nhạt vẽ loạn trên môi anh ta, lúc anh ta muốn hôn lại thì tôi nhanh chóng rời đi, môi anh ta lập tức đuổi theo như hình với bóng, thế nhưng lại bị hai chiếc còng tay ngăn lại.
17 Theo trực giác, tôi đứng bật dậy muốn chạy trốn, nhưng hai chân lại mềm nhũn.
Nhiếp Duy Dương nhẹ nhàng túm cổ áo của tôi: "Chìa khóa. "
Tôi ngoan ngoãn móc chìa khóa ra đưa cho anh ta.
18 Sự thật chứng minh, đi tin lời nói của Nhiếp Duy Dương. . . tuyệt đối là ngu xuẩn.
Tuy anh ta thật sự không trả thù tôi, cũng không đem những thứ đáng sợ kia dùng trên người tôi, thậm chí đêm nay còn dịu dàng hơn so với những lần trước, thế nhưng.
19
Đi qua hành lang, chạy xuống cầu thang, tôi đang định đi qua đại sảnh để chạy về phía cổng lớn thì đột nhiên lại nghe thấy trên lầu truyền đến tiếng nhạc chuông điện thoại quen thuộc —— Đã nói là anh gọi nhầm số rồi / Tôi phải gạt anh làm gì chứ / Đã bao lâu rồi hai người không gặp / Ngay cả giọng nói của cô ấy mà anh cũng không nhận ra sao / Làm sao anh có thể trải qua được cuộc sống cô đơn tịch mịch như vậy.
20 Ngày hôm sau tôi và Miêu Miêu không đến trường, tôi gọi điện thoại cho Mai Tử để xác nhận tin tức ngày hôm qua, Mai Tử nói một cách chắc chắn, anh ta quả thực là sẽ đi, chỉ còn ở đây hai ngày nữa thôi.