1 Hoàng hôn của mùa hè, vừa yên tĩnh lại thanh nhàn, ngẫu nhiên có gió nhẹ lướt qua, quét đi từng tia phiền táo, cũng mang đến một tia nhẹ nhàng khoan khoái.
2 An Tiểu Ngu trong lòng phẫn hận không ngớt, người này vừa mới cứu cô một mạng, cảm kích trong lòng cô còn chưa kịp lên men ấm lên, thì bị tạt một thùng nước lạnh.
3 "Cô tên gì?"
An Tiểu Ngu sửng sốt một chút, con ngươi nheo lại nhìn anh, "Anh muốn làm gì?"
"Không có gì, chỉ là không muốn nợ nhân tình. Cô cứu mạng của tôi, tôi nên báo đáp cô!"
Người đàn ông trước mắt này tuy rằng đẹp trai đến người thần cùng phẫn nộ, nhưng là một phần tử nguy hiểm, cô cũng không muốn cùng người như vậy có quan hệ, vội vàng lắc lắc tay.
4 Buổi sáng hôm sau, Thẩm Ngự Phong nằm trên giường bệnh, liếc nhìn thủ hạ đưa tới một xấp tư liệu, môi lạnh lùng khẽ cong lên, trên mặt lạnh lùng kiêu căng lộ ra ý cười lười biếng thêm suy nghĩ.
5 Người đàn ông từ trong xe đi ra, chính là Thẩm Ngự Phong, tổng giám đốc cấp cao nhất của tập đoàn tinh tế xuyên quốc gia, người đàn ông độc thân hoàng kim khiến vô số con gái ngưỡng mộ trong lòng say mê.
6 Sắc mặt của cô say, vẻ mặt có chút mê ly, nhưng là cặp con ngươi đen trong suốt thuần khiết, phảng phất xuyên thấu tim của anh, trong nháy mắt nổi lên nhàn nhạt rung động.
7 Lúc An Tiểu Ngu nhìn thấy khuôn mặt như đã từng quen biết kia, trong nháy mắt ký ức thu hồi.
"Ôn thần?" Sao lại là anh ta chứ?
"Cô nói cái gì?" Thẩm Ngự Phong nheo mắt lại, ánh mắt bén nhọn lộ ra một cổ hàn ý.
8 Nhìn thấy anh nhàn nhã tự tại nằm trên giường của cô như vậy, trong lòng An Tiểu Ngu quay cuồng các loại.
Người đàn ông này thật đúng là không xem mình là người ngoài.
9 逗 (đùa giỡn) 比 (so sánh,. . . ): ngôn ngữ trên mạng. Một người nào đó rất buồn cười, có chút ngu ngốc ngớ ngẩn, có chút đáng yêu. Nếu như một người nào đó làm một chuyện, chuyện này bị chúng ta cho rằng là ngu ngốc, chúng ta có thể nói người đó là 逗比.
10 范儿: phong phạm: ý chỉ vẻ bề ngoài, hành vi, hoặc là ở trong một phong cách nào đó đặc biệt không tồi
Thẩm Ngự Phong không nghĩ tới An Tiểu Ngu vậy mà lại đề ra yêu cầu như vậy, sắc mặt rõ ràng cứng một cái, thế nhưng lập tức xoay người, phát hiện côcòn đưa lưng về phía mình, không khỏi mỉm cười.
11 Thẳng đến An Tiểu Ngu tốt nghiệp, Thẩm Ngự Phong cũng không có xuất hiện, giống như biến mất vậy, không còn có bất kì tin tức gì.
Điện thoại của cô có số của anh, trước khi đi cũng từng gọi cho anh một lần, nhưng là bên kia lại tắt máy rồi.
12 An Tiểu Ngu ngẩng đầu nhìn về Sở Mộ Thành.
Anh lấy một loại tư thế ngạo mạn dựa nghiêng ở trên cửa xe, trong vẻ mặt lạnh nhạt mang theo một loại lười biếng, thấy An Tiểu Ngu không có nhúc nhích, anh nhẹ rên một tiếng.
13 An Tiểu Ngu hất tay của Sở Mộ Thành ra, "Tôi biết anh Tử Kiêu phải đính hôn rồi, cho nên, anh không cần phải nhắc tôi!"
Sở Mộ Thành hừ một tiếng, thế nhưng ánh mắt như trước khóa ở trên mặt của An Tiểu Ngu, giống như là muốn từ trong ánh mắt của cô nhìn ra sơ hở gì vậy, ngay sau đó, anh xoay người sang chỗ khác.
14 Đợi đến lúc An Tiểu Ngu sửa sang xong rồi muốn đi ra ngoài, Sở Mộ Thành còn đứng ở bên ngoài phòng toilet, lưng dựa vào khung cửa, một chân nâng lên, giẫm ở trên khung cửa bên kia, chặn đường đi của cô.
15 An Tiểu Ngu biết Sở Mộ Thành không thích mình, cho như là đổi họ rồi, anh vẫn sẽ không tiếp nhận cô, cho nên, cô vì sao phải đi làm chuyện trái lương tâm chứ?
Mặc dù tuổi còn nhỏ, thế nhưng cô cũng có sự kiên trì của cô, cô cũng có tự tôn và kiêu ngạo của cô.
16 "Ngạch. . . . . . . Tôi không phải có ý đó!"
An Tiểu Ngu vội vàng giải thích.
Thật ra, trong nháy mắt đó nghe được giọng nói của anh, trong lòng bỗng nhiên buông lỏng không ít.
17 An Tiểu Ngu có thể ngửi được mùi rượu trên người Sở Mộ Thành, cô không khỏi nhíu chân mày lại.
"Sở Mộ Thành, anh lại nổi điên gì vậy?"
Hôm nay trên đường trở về bới móc còn chưa đủ, buổi tối còn muốn dày vò?
Cô chỉ là muốn an tĩnh ăn một chút gì cũng không được sao?
An Tiểu Ngu đưa tay, muốn đẩy Sở Mộ Thành ra, nhưng là vô dụng.
18 An Tiểu Ngu nở nụ cười, cô cầm nước trái cây trên trước mặt, ung dung uống một ngụm.
"Mộ San, sự lo lắng của em là dư thừa rồi. Con trước khi về nước, đã cùng tập đoàn Quốc Hách ký hợp đồng.
19 "Ai nha!"
Cố Tiểu Bắc một tay lấy tạp chí kéo đi qua, kiểm tra cẩn thận có hay không bị dính nước, thật giống như quyển tạp chí kia chính là nam thần của cô vậy, sợ bị An Tiểu Ngu phun nước ra làm bẩn.
20 "Tiểu Ngu, làm sao vậy?"
Tần Tử Kiêu nhận thấy được vẻ mặt khác thường của An Tiểu Ngu, theo ánh mắt của cô nhìn đi, nhìn thấy Thẩm Ngự Phong ngồi ở bên kia.