1 Mười năm nay, Du Dực đi đến mọi miền của đất nước, đặt chân đến những nơi mà Nhiếp Thu Sính hằng mơ tưởng nhưng không có cách nào tới được.
Ông dùng đôi chân của mình đo đếm chiều dài đất nước.
2 Thế nhưng… không thể được.
Ông chỉ hi vọng rằng, kiếp sau có thể sớm gặp được cô ấy, bảo vệ cô ấy, yêu cô ấy.
Bỗng nhiên hòa thượng chỉ vào cốc trà đã được rót khi nãy, nói: “Thí chủ uống thử chén trà.
3 Cuối cùng cô bé cũng nhìn rõ người phụ nữ được khiêng đến là ai, đúng là mẹ rồi.
Khi nãy trước mặt mấy cậu bé kia, cô cố kìm nén không khóc, bây giờ không chịu được nữa, nắm lấy tay Nhiếp Thu Sính vừa khóc vừa lay gọi: “Mẹ ơi, mẹ ơi…”
Khuôn mặt Nhiếp Thu Sính trắng bệch, quần áo trên người vẫn còn sũng nước, tóc tai cũng ướt đẫm, đôi tay lạnh ngắt, nằm ở đó, giống như thật sự không còn chút sức sống nào vậy.
4 Nghe thấy tiếng con gái, đôi mắt Nhiếp Thu Sính bắt đầu có hồn trở lại: “Thanh… Ti…”
“Mẹ ơi… huhu…” Yến Thanh Ti rúc vào lòng mẹ òa khóc.
Ôm con gái trong lòng, Nhiếp Thu Sính lại một lần nữa sững sờ, không phải mình đã chết rồi sao? Tại sao mọi việc lại như thật thế này? Thật đến nỗi cô cảm nhận được sức nóng của những giọt nước mắt của Thanh Ti đang lăn trên tay mình.
5 Như Kha cứng họng, vừa ôm lấy mặt vừa trợn trừng mắt nhìn khuộn mặt trắng bệch nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp của Nhiếp Thu Sính, một lúc sao mới hoảng hồn, quát lên: “Chị làm cái gì vậy?”
Nhiếp Thu Sính bình tĩnh nói: “Đánh cô.
6 Thanh Ti cảm thấy mẹ mình là xinh đẹp nhất, mẹ của mình lợi hại nhất.
Thanh Ti cảm thấy xung quanh mẹ mình như đang tỏa ra hào quang vậy.
Thế nhưng, Yến Như Kha rõ ràng không để tâm đến ý tốt của Nhiếp Thu Sính, càng không nghe lọt tai dù chỉ là một chữ trong những lời mà cô nói, nó chỉ biết rằng mình bị ăn tát.
7 Thanh Ti nghe thấy thế mừng ra mặt: “Vâng ạ. . ”
Nhưng rất nhanh, cô bé liền lắc đầu: “Thôi mẹ ạ, trứng cứ để đổi lấy tiền thì hơn. ”
Cổ họng Nhiếp Thanh Sính nghẹn ứ, cô nhớ đến đứa con gái của Yến Tùng Nam và Diệp Chi Linh, chỉ nhỏ hơn Thanh Ti một tuổi, nhưng lại có một cuộc sống hoàn toàn khác, được chiều chuộng hết mực, chẳng bao giờ cần nói xem mình thích gì, cũng chẳng bao giờ phải lo lắng đến kế sinh nhai, thế nhưng Thanh Ti của cô lại phải đắn đo những việc mà ở tuổi ấy chưa cần phải nghĩ đến.
8 Trong thôn nhà nào cũng có tường gạch bao quanh, còn nhà họ vẫn chỉ là bờ rào, vẫn là căn nhà cũ dột nát. Những ngày mưa, bên ngoài mưa to, bên trong mưa nhỏ, mùa đông thì lạnh thấu vào xương tủy.
9 Bệnh nhân mặt mày xanh xao, hàng mi dài và dày nổi bật trên nước da trắng. Đôi mắt từ từ mở ra, cái khoảnh khắc ấy, như có ánh sáng đang dần dần tỏa chiếu trên khuôn mặt tuấn tú.
10 Cả tối không thấy Yến Như Kha quay về, Nhiếp Thu Sính cũng không đi tìm, từ nay về sau cô sẽ không quan tâm nữa.
Sau khi ăn sáng xong, cô đưa Thanh Ti đi đến trường tiểu học cách đó vài dặm đường, đây là trường tiểu học duy nhất ở khu vực này.
11 Nhiếp Thu Sính đi trên chiếc xe đạp cũ của mình đến trường học đón Thanh Ti về nhà, sau đó liền đến thẳng chuồng gà, lấy bát đựng uống nước cho gà ra, dùng nước sạch rửa lại.
12 Nhiếp Thu Sính tắt đèn, nằm xuống bên cạnh Thanh Ti rồi ôm con gái vào lòng. Trong đêm tối, chỉ có thân thể ấm áp của con gái mới có thể khiến cô cảm thấy bản thân mình đang sống.
13 Thị trấn ở những năm 90 thật ra còn rất lạc hậu, nhưng đối với Thanh Ti mà nói, đây là địa phướng lớn nhất, xa hoa nhất mà cô bé từng thấy kể từ khi ra đời đến nay.
14 Cô hỏi: “Vậy không biết đường tới Khánh Phong Trai như thế nào, xin ông chủ chỉ giúp mẹ con tôi. ”
Ông chủ chỉ đường cho cô xong, cô liên tục nói lời cảm tạ: “Thật sự cảm ơn ông.
15 Nhiếp Thu Sính cảm thấy vô cùng khiếp sợ, 5 vạn, cái bát nhỏ này có giá trị ngần ấy tiền sao, cô nắm bàn tay Thanh Ti, lòng bàn tay cũng đầy mồ hôi.
Cô còn chưa nói câu nào, người trẻ tuổi kia lại nói: “Tôi vốn chỉ nghĩ là đến đây xem có thứ gì tốt không, đúng lúc thấy chiếc bát này của cô, tôi rất thích.
16 Người thanh niên trẻ tuổi kia không rời đi luôn mà vẫn ở lại trong cửa hàng nhìn một vòng nhưng không phát hiện ra có thứ gì tốt, sau đó, ông chủ đem số tiền đã chuẩn bị tốt tới, Nhiếp Thu Sính nhìn thấy số tiền kia đã khẩn trương tới mức hai tay cũng phát run, cô cẩn thận đem số tiền này kiểm tra lại cẩn thận một lần nữa, xác nhận không có tiền giả, lúc ấy mới kí sổ rồi rời đi.
17 Ông chủ trừng mắt: “Cậu. . . cậu. . . cậu rốt cuộc là ai?”
Chàng trai khinh thường nói: “Tần Hàn Thực, ông hẳn là nghe qua cái tên này rồi chứ?”
Thời điểm anh nói ra tên mình, vẻ mặt mang theo ý tứ vô cùng bừa bãi, so với vẻ mặt ôn hoà thanh quý trước mặt Nhiếp Thu Sính khi nãy là hoàn toàn bất đồng, mang theo một vẻ huênh hoang không nhỏ.
18 Nhân viên trong cửa hàng rất biết quan sát tình hình, nhanh chóng mang chiếc bát của Nhiếp Thu Sính tới, cẩn thận nâng bằng hai tay cho Tần Hàn Thực.
Anh cầm chiếc bát thưởng thức thêm một hồi rồi cất vào hộp gấm mang đi.
19 "Hiện giờ đã biết mọi chuyện, ban đầu tôi cũng không biết phải làm sao, hơn nữa, xem thái độ của chồng mình với người phụ nữ kia, bọn họ. . . nói với người ngoài rằng, tôi mới là kẻ thứ ba xen vào phá vỡ gia đình bọn họ, con gái bọn họ mới là hợp pháp, còn con gái do tôi đứt ruột đẻ ra chỉ là một đứa con hoang.
20 Toà án chỉ cần một cuộc điều tra là biết Yến Tùng Nam phạm tội trùng hôn, phần thắng của cô vẫn là rất lớn.
Nhưng khi nãy, cô gái kia có lo lắng về thời điểm xem xét quyền nuôi nấng đứa trẻ ở toà án, đầu tiên sẽ phải xem xét năng lực kinh tế của hai bên bố mẹ, tuy rằng không phải toàn bộ toà án đều xem xét việc này, nhưng chuyện này vẫn rất quan trọng, đây là điểm lo lắng duy nhất trong lòng Nhiếp Thu Sính.