21 Lần này mục đích Yến Tùng Nam về quê chính là giải quyết hoàn toàn chuyện với Nhiếp Thu Sính. Người vợ giàu có Diệp Linh Chi của hắn ở trong thành đã ra tối hậu thư, nếu hắn không giải quyết được chuyện với Nhiếp Thu Sính, cô ta sẽ ly hôn với hắn.
22 Vào đến nơi mới phát hiện những người đó đang vây quanh một chiếc xe ô tô màu đen, một lũ trẻ nhỏ còn đang hâm mộ sờ soạng khắp thân xe, Yến Như Kha thì đứng gần chiếc xe, thẳng lưng vênh mặt, hất hàm sai khiến, nói: “Mỗi người chỉ được sờ một chút thôi, tay chân các người bẩn thỉu như vậy, làm bẩn xe nhà chúng tôi thì sao?”
Bàn tay đang nắm ghi-đông xe đạp của Nhiếp Thu Sính cũng bắt đầu run rẩy, khuôn mặt tái nhợt giống như ngày được vớt từ trong nước lên.
23 Giọng nói thanh thuý của trẻ con vang lên trong căn phòng cũ nát quá đỗi đột ngột, trong lòng Nhiếp Thu Sính cũng không nói nên lời. Cô quả thực rất hối hận, hối hận vì mình tỉnh lại quá muộn, nếu cô tỉnh ngộ sớm hơn hai năm thì sẽ không khiến con gái của mình phải chịu khổ lâu như vậy.
24 "Anh không làm bất cứ cái gì, vậy anh dựa vào đâu mà chỉ trích tôi, dựa vào đâu mà trách móc con gái tôi học hành không giỏi giang? Con gái của tôi rất tốt, không cần anh đếnđây giảng đạo lý.
25 Cô ta chỉ là một cô gái nông thôn rất rất bình thường thôi mà?
Yến Tùng Nam quát lớn một tiếng: “Câm mồm, nơi này không cần em xen miệng vào. ”
Yến Như Kha cắn răng, ngậm miệng không dám mở lời, nó còn trông chờ Yến Tùng Nam dẫn nó vào thành hưởng phúc nữa kìa.
26 Vóc dáng nhỏ nhắn của Thanh Ti, lại thêm thanh âm giòn giã nói những lời không hợp tuổi thế này, thật khiến người ta căng thẳng, Yến Như Kha không hiểu, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt cô bé.
27 Vốn muốn âm thầm rời đi vào buổi tối, nhưng giờ Yến Như Kha lại đến - giống như đang đề phòng trộm cướp nhìn chằm chằm hai mẹ con cô, cô và Thanh Ti không ngủ, nó cũng không ngủ.
28 Nghe được tiếng mưa rơi bên ngoài, Nhiếp Thu Sính cảm thấy vô cùng vui vẻ, trời mưa rồi, tốt quá, hy vọng trận mưa này càng lúc càng lớn, sau ba bốn ngày nữa thì đường sẽ không thể đi được.
29 Tay Yến Tùng Nam đau đến nỗi phải gạt Thanh Ti ra: “Nha đầu chết tiệt, mày có buông ra không?”
Đừng thấy Thanh Ti còn nhỏ, cô bé cắn chặt cổ tay của Yến Tùng Nam, gắt gao cũng không chịu nhả ra khiến hắn ta đau đến nỗi da thịt muốn bốc hoả, hắn thật sự cảm thấy thịt trên tay mình sẽ bị Thanh Ti cắn đứt mất.
30 Cô lạnh lùng nhìn bộ dạng chật vật của Yến Tùng Nam: “Yến Tùng Nam, anh dám nói thật với tôi không? Bao nhiêu năm qua anh chưa từng hỏi qua chuyện trong nhà, ngay cả khi ba mẹ anh mất, anh cũng không về nhà, anh không quản chuyện trong nhà, cũng không coi tôi là vợ anh, càng không coi Thanh Ti là con gái anh.
31 Nếu những người này muốn mạnh mẽ lôi cô đi thì cô còn có thể dùng gậy gộc đánh loạn một trận, nhưng tất cả bọn họ đều là hàng xóm láng giềng bình thường, cũng không phải đỏ mặt tía tai cãi nhau với cô, điều này khiến Nhiếp Thu Sính dù có cứng cỏi đến đâu cũng không thể phát tiết ra được.
32 Yến Như Kha vô cùng vui vẻ chạy đến, rốt cục cũng có thể đi rồi, tốt quá!
“Em cùng Thanh Ti ngồi đằng sau, con bé còn nhỏ, em nhất định phải để ý đến nó, nhớ chưa?”
Ý tứ trong lời nói của Yến Tùng Nam, Yến Như Kha vô cùng rõ ràng, anh trai muốn nó giám thị Thanh Ti, không để cho con bé này làm gì lộn xộn, lại càng không để cho hai mẹ con bọn họ ngồi cạnh nhau, nếu không ai biết có thể xảy ra chuyện gì.
33 Chồng ư? Đúng vậy, anh đã quên mất, cô còn có một cô con gái, điều này đồng nghĩa với việc đương nhiên cô đã có chồng. Thời gian anh ở phía sau nhà cô dưỡng thương, anh cũng chưa từng nghe cô kể về chồng mình, cũng không hề gặp bất cứ người đàn ông nào xuất hiện trong nhà.
34 Đám người vây quanh cửa nhà họ Yến còn chưa rời đi đã thấy chiếc xe kia quay lại. Du Dực hạ kính xe, hỏi: “Xe kia đã đi đâu?”
Anh giỏi về ra lệnh, gương mặt lạnh lùng, vẻ bề ngoài đường hoàng xuất chúng, lại cộng thêm ánh mắt tự cao tự đại khiến người nghe không kiềm chế được mà nghe theo lời anh.
35 Mặt Yến Tùng Nam vốn đã nhăn nhó thành một đường thì giờ lại giãn ra, hắn nhanh nhẹn chạy ra ngăn chiếc xe kia lại. Xe jeep dừng lại, Yến Tùng Nam nhanh chóng lấy bao thuốc lá ra, đang muốn tiến tới gõ cửa kính xe thì lại nhìn thấy chiếc biển số xe đang dính đầy bùn đất, biển số xe này khiến toàn thân hắn run rẩy, đây.
36 Trong đầu hắn suy nghĩ một chút, hắn cũng không rõ bản thân mình đã đắc tội với nhân vật số một thế này khi nào? Nếu trước đây đã từng gặp qua người này thì hắn tuyệt đối không thể quên, mà người đàn ông trước mặt hắn ta quả thật là một người đàn ông khiến người khác vừa nhìn đã không thể quên.
37 Mặt nó càng lúc càng nóng nhưng Yến Như Kha cũng không dám sờ mặt mình. Đây là người đẹp trai nhất mà nó từng gặp kể từ khi sinh ra đến giờ, tất cả những người đàn ông nó từng gặp – khi so với anh chỉ giống như cây cỏ đuôi chó ven đường.
38 May mắn là anh đã đuổi theo, bằng không có lẽ anh sẽ hối hận cả đời. Du Dực quay đầu như cười như không, hỏi: "Cửa xe vẫn còn khóa?"
"Tôi. . . Tôi, đây là.
39 Yến Tùng Nam nhìn Du Dực bế Thanh Ti ra khỏi xe, trong lòng căng thẳng, nhanh chân chạy ra chặn lại: "Ừm. . . Tiên sinh, đây là con gái tôi, ngài định bế nó đi dâu chứ?"
Du Dực: "Mắt mày mù rồi à?"
Yến Tùng Nam bị mắng đến mặt cũng giật giật: "Tôi.
40 Du Dực đang định nổ máy xe, lại thấy cô bé mười mấy tuổi vốn ngồi trong xe đang đỏ mặt, xấu hổ đứng ở trước xe, loay hoay vặn vẹo bàn tay nói: "Ừm, chuyện này.