41 Trước đây không phải không có nam nhân đối tốt với Nhiếp Thu Sính, nhưng mà trong mắt bọn họ chỉ toàn thấy mưu kế, ngoài mặt thì nói muốn giúp cô, nói thẳng ra là muốn giao dịch, cái bọn họ muốn ở cô chỉ là lợi ích.
42 Rồt cuộc chờ bà ấy nói xong, Nhiếp Thu Sính mới vội nói: "Bác sĩ hiểu nhầm rồi, chúng tôi không phải. . . "
Nhưng cô còn chưa nói xong, lại bị ngắt lời: "Cơm trưa em cũng chưa ăn, ăn trước một chút đi, con bé còn phải ở đây một thời gian, chờ con bé tỉnh thì cho con bé ăn.
43 Nếu không nhờ Du Dực, đến bây giờ Thanh Ti còn chưa chắc đã được cứu, e rằng, chẳng bao lâu sau, cô và Thanh Ti đều bị Yến Tùng Nam đưa đi, khi đó có lẽ lại dẫm lên vết xe đổ của kiếp trước.
44 Có lẽ là bởi vì cô đã cứu người này, cũng có lẽ vì không lâu trước anh vừa cứu con gái cô, lại hoặc là, anh là một người đàn ông phi thường tốt, cho nên Nhiếp Thu Sính tin tưởng anh, không hề nghi ngờ mà tin tưởng anh.
45 Yến Tùng Nam - hiện tại Du Dực thực sự không muốn nhắc tới cái tên này, anh hối hận vì lúc đó đã không đạp thêm mấy cái. Loại đàn ông như hắn làm sao có thể cưới được người vợ tốt như vậy, lại có cô con gái đáng yêu như thế này, chưa biết chừng, trong đầu hắn có lẽ không hề có não.
46 Cơn phẫn nộ của Du Dực sớm vượt qua kiểm soát, anh chưa từng phẫn nộ như vậy, cơ hồ mất đi lý trí. Du Dực cười lạnh: "Trùng hôn à? Hắn thật đúng là làm cho tôi mở rộng tầm mắt.
47 Không hề do dự, Du Dực gần như không nghĩ ngợi liền nói ra những lời này. Đây là lời thật lòng của anh, không hề có chút giả dối, một lời xuất phát thẳng từ trái tim anh.
48 Đôi mắt con bé giống hệt đôi mắt của mẹ nó, long lanh trong suốt khiến anh không thể không tình nguyện bảo vệ hai mẹ con cô.
"Nhiều người cũng nói rằng con bé càng lớn càng giống tôi.
49 Du Dực cố gắng khiến bản thân trông hoà ái dễ gần hơn một chút, anh mỉm cười: "Chú tên là Du Dực, con có thể gọi chú là chú Du. "
Trong lòng anh thật sự lo lắng, nhỡ đâu con gái cô không thích anh thì biết làm sao bây giờ? Du Dực hiện giờ thật không yên lòng, tâm tình này quả thực so với khi anh làm nhiệm vụ vô cùng khó khăn trước đây còn lo lắng hơn nhiều.
50 Khoé môi Du Dực nhếch lên: "Tôi là một người đàn ông, đi ra đường làm sao có thể để phụ nữ trả tiền, đừng so đo mấy việc nhỏ nhặt này, lên xe đi. "
Anh mở cửa xe để Nhiếp Thu Sính đi lên rồi mới bế Thanh Ti xuống, cẩn thận đưa con bé cho cô.
51 Du Dực không giống như đang nói chuyện với đứa bé, anh rất nghiêm túc, giống như đang tiếp xúc với một người cùng tuổi mà nói ra lời hứa hẹn của mình.
52 Sao anh cứ cảm thấy phía sau nụ cười hồn nhiên ngây thơ của Thanh Ti, dường như… biết được sự do thám của anh?
Đối diện với một đứa bé, anh lại thấy chột dạ một cách kỳ lạ, thế là anh vội vàng chuyển đề tài: “Cảm thấy thế nào? Có khó chịu ở đâu không?”
Thanh Ti lắc đầu: “Không có, xe của chú rất êm, không hề khó chịu nào hết!”
Một tay Du Dực cầm tay lái, tay kia vuốt đầu của Thanh Ti.
53 Nếu Du Dực nghe thấy những lời này, chắc sẽ trực tiếp bẻ gãy cổ hắn.
Tuy chỉ là một cọng cỏ dại trong mắt Yến Tùng Nam, nhưng với anh cô lại là vật chí bảo.
54 Du Dực cười cười, một cô bé hiểu chuyện càng khiến người ta thương yêu hơn.
Sau khi rời đi, Thanh Ti nhìn xung quanh căn phòng rồi nói với Nhiếp Thu Sính: “Mẹ ơi ở đây thật tốt, còn tốt hơn chỗ lần trước ở trên huyện nữa.
55 "Cậu đừng hỏi gì hết, tôi cũng chẳng muốn nói chuyện với cậu. ”
Người ở đầu dây bên kia vội vàng nói: “Anh chạy đến chỗ khỉ ho cò gáy đó làm gì? Vết thương của anh đã khỏi chưa? Anh có biết chúng tôi tìm anh đến sắp phát điên rồi không?”
Du Dực ngồi vào chiếc xe vừa mới rửa xong, ngón tay thon dài lướt về phía vô lăng: “Tôi có chuyện rất quan trọng phải làm, cậu đừng hỏi nữa, bây giờ thời gian của tôi rất vội.
56 Một người phụ nữ yếu đuối như Nhiếp Thu Sính, Thanh Ti thì vẫn còn là trẻ con, họ sao có thể là đối thủ của Yến Tùng Nam được?
Du Dực trở về nhà nghỉ gõ cửa phòng, bên trong không ai đáp lại, tròng lòng anh chợt nảy ra một ý nghĩ không hay, chẳng lẽ… họ đã bị Yến Tùng Nam đưa đi rồi?
Suy nghĩ này làm cho Du Dực sợ hãi đến mức tim muốn ngừng đập, anh vội vàng lấy chìa khóa mở cửa rồi lao vào phòng.
57 Anh nhẹ nhàng nói một câu, tựa như đang làm một chuyện đơn giản đến không thể nào đơn giản hơn.
Nhiếp Thu Sính kinh ngạc nói: “Hả? Anh đã thuê nhà rồi?”
Cô đã chuẩn bị xong hết mọi thứ, dự tính dùng thời gian khoảng 2, 3 ngày để đi xem nhà, nhưng không ngờ Du Dực chỉ mới ra ngoài một, hai tiếng thì đã xử lý xong hết mọi chuyện, tốc độ nhanh đến chóng mặt!
Du Dực ôm lấy Thanh Ti, nói: “Nói ra cũng do trùng hợp, khi đang rửa xe, vừa hay ở phía trước cũng có người đang rửa xe, tôi nghe anh ta nói người thân của anh ta chuyển lên thành phố nên muốn cho thuê lại căn nhà ở đây.
58 "Con bé vẫn còn đang bệnh, cơ thể suy yếu, vả lại con bé cũng không nặng, để tôi ôm là được rồi. ”
Thanh Ti ôm lấy cổ của Du Dực, không nói gì mà cười hì hì nhìn Nhiếp Thu Sính.
59 D
u Dực đứng vững vàng còn cả người Nhiếp Thu Sính ngã vào lòng anh. Trong giây phút, đó suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu anh là eo của cô thật nhỏ, anh cảm thấy chỉ dùng một tay cũng có thể ôm chặt lấy vòng eo của cô.
60 C
ăn nhà ở ngay trên lầu hai, lúc đứng ở lối vào, trong lòng Du Dực chợt nảy ra một suy nghĩ xấu xa nho nhỏ, thế là anh dùng nét mặt hết sức nghiêm túc nói với Nhiếp Thu Sính: “Chìa khóa tôi để ở trong túi phải, cô lấy ra giúp tôi với, tay tôi không được tiện lắm.