1 Bùi Thất Thất cảm thấy bản thân sắp chết rồi.
Nóng quá, thật là khó chịu……
Hành lang xa hoa của khách sạn dài vô cùng, cô liều mạng vội vàng chạy trên chân trần, đạp lên những tia sáng phát ra từ đèn thủy tinh.
2 Sáng sớm, Bùi Thất Thất mở to mắt, toàn thân cảm giác như bị nghiền ép, đặc biệt là cổ họng, giống như bị thiêu đốt.
Cô cúi đầu, nhìn bàn tay đặt trên eo mình.
3 Anh kiên nhẫn đợi một lát, rốt cuộc Đường Dục cũng ra khỏi phòng tắm. Anh mặc một cái áo tắm, dây lưng thả lỏng.
Mạnh Thanh Thành chưa từng hoài nghi sắc đẹp của Đường Dục, thật sự.
4 Nghe vậy, quả táo trong tay của Bùi Minh Hòa thiếu chút nữa rơi xuống. Ông giống như muốn rơi lệ, đứa nhỏ Thất Thất này, thoạt nhìn cứng rắn, nhưng lại mềm lòng hơn bất kỳ ai khác.
5 Chu Mỹ Lâm gắt gao trừng mắt với cô: “Con bé chết tiệt kia, cô dám nói chuyện như thế với tôi!”
Tiếp theo bà ta liền cười lạnh một tiếng: “Cô cho rằng cô trưởng thành, cánh cứng rồi phải không? Muốn đi luôn? Cô cũng nên nghĩ đến Bùi Minh Hòa đang ở bệnh viện chứ, đó là ba ba cô mà…… Cô muốn trong sạch mà rời đi thì cũng phải nhìn xem nếu công ty sụp đổ, ông ta có còn mạng để sống tiếp không!”
Sắc mặt Bùi Thất Thất hoàn toàn trắng bệch.
6 “Bùi Thất Thất, cô không nên làm trò. ” Chu Mỹ Lâm hoài nghi nhìn cô, chuyện ngày hôm qua làm bà ta không thể nào yên tâm.
Bùi Thất Thất đặt túi xách vào trong tay bà ta, lạnh lùng cười: “Trong này có thẻ căn cước của tôi.
7 Đường Dục nhìn lướt qua hai người đối diện, lạnh nhạt nói: “Tôi cũng có chuyện muốn thanh toán với vị thiên kim này một chút. Tối hôm qua cô ấy cường ngủ tôi năm lần!”
Trán của Chung tiên sinh ứa ra mồ hôi lạnh.
8 Chu Mỹ Lâm nhìn mấy người vừa tới, môi bà ta giật giật, cuối cùng vẫn không dám lên tiếng. Lời của Chung tiên sinh để lại chấn động lớn.
Mạnh Thanh Thành chậm rãi đóng cửa lại, bác sĩ muốn chạy tới trước mặt Bùi Thất Thất, chỉ nhìn thoáng qua liền biết nguyên nhân.
9 Ý cười này làm nhu hòa ngũ quan của anh, không còn dáng vẻ khó thân cận, mà còn có một chút ấm áp.
Bùi Thất Thất lại hơi thất thần, môi hơi cong lên, thật lâu sau cô mới tìm lại được giọng nói của mình, hơi nghẹn ngào: “Tôi muốn một trăm triệu.
10 Mạnh Thanh Thành cảm thấy hơi ngoài dự đoán, nơi đó đối với Đường Dục mà nói cũng không phải không có ý nghĩa.
Anh không nhiều lời, chỉ gật đầu liền mở cửa rời đi.
11 Liên tục hai ngày tỉnh lại trong lồng ngực của một đàn ông, cảm xúc không giống nhau.
Bùi Thất Thất nhạy bén cảm giác được anh nắm lấy tay mình, không chút để ý, mang theo loại ý vị thong thả ung dung.
12 Cô khẩn trương. Tuy buổi tối hôm trước cô có chút mơ hồ, nhưng lực lượng đáng sợ lại mạnh mẽ này cô vẫn nhớ rõ.
Thở hổn hển một tiếng, cô bỗng dưng bắt lấy ngón tay anh, không cho anh tiếp tục……
Đường Dục nhìn cô một cái, đôi mắt cô như sương mù mờ mịt, thoạt nhìn nhu nhược động lòng người, lại tội nghiệp.
13 Anh giống như rất gấp, nhưng…… vì sao còn có thời gian chờ cô mặc xong quần áo?
Bùi Thất Thất không muốn tiếp tục suy nghĩ, nhìn anh rời đi, chân cô hơi mềm xuống.
14 “Cảm ơn!” Cô vẫn cảm ơn anh, Mạnh Thanh Thành đối xử với cô xem như hiền lành.
Mạnh Thanh Thành cười, không ở lại lâu, rất nhanh liền rời đi.
Sau khi anh rời đi, Bùi Thất Thất nhìn xung quanh.
15 Bùi Thất Thất rũ mắt xuống, không tiếp xúc với ánh mắt của anh ta. Cô duỗi tay sửa sang đồ dùng của mình……
Trần Tâm Khiết nhìn cô, lại nhìn cặp đôi kia, lạnh lùng mở miệng: “Thật sự nhìn không ra, Lâm Cẩm Vinh sẽ thích bạch liên hoa cơ đấy.
16 Trần Tâm Khiết thần bí nói: “Người thân của mìnhlàm việc ở Thánh Viễn. Bây giờ ở đó tuyển hai sinh viên vừa làm vừa học, vị trí chạy việc. Mỗi ngày chúng ta không có lớp học, chỉ làm việc hai ba tiếng đồng hồ, lương tháng là bốn ngàn.
17 Bùi Thất Thất cũng nhìn lên, cảm giác đầu có chút choáng váng. Tòa nhà bảy mươi hai tầng, cao đến tận trời, trở thành biểu tượng của thành phố B.
“Bùi Thất Thất, chúng ta nhất định phải làm nên thành tựu ở nơi này, về sau……” Trần Tâm Khiết đứng ở bên đường, vung nắm tay: “Con phố này sẽ thuộc về chúng ta!”
Cô thậm chí còn nhảy nhót, vặn vẹo mông: “Cố lên nào, Thất Thất!”
Tâm tình của Bùi Thất Thất vốn dĩ có chút buồn bực nhưng lúc này được cô làm rời đi, nghiêng đầu cười: “Không phải cậu muốn đi báo danh sao? Mau đi đi!”
Lúc này Trần Tâm Khiết mới thu lại tâm tình, lôi kéo cô đi vào.
18 Trên mặt của Tiểu Lưu đầy vẻ ngưỡng mộ, kính trọng: “Là tổng giám đốc đại nhân của chúng ta……”
……
Chạy xong một vòng, Trần Tâm Khiết cảm thấy hai chân của mình giống như bị chặt đứt.
19 Lúc này vừa đúng mười hai giờ, ánh mặt trời từ ngoài cửa chiếu vào, kệ sách sau lưng anh lộ ra dưới ánh mặt trời, cũng làm Đường Dục trở nên nổi bật như một vị thần.
20 Xe bus tới, Bùi Thất Thất khoác ba lô của mình, lên xe.
Xe chậm rãi chạy, cô ngồi trên xe, mà phía dưới, xe của Đường Dục chậm rãi chạy qua……
Cửa sổ xe mở, anh cầm tay lái chuyên tâm lái xe, cùng cô lướt qua nhau.