1 Thực ra mọi câu chuyện đều bắt nguồn từ một thành phố xa lạ, một người đàn ông đến cùng những điều kì diệu lạ thường.
– Gregory –
Nếu một người chỉ trong vài ngày ngắn ngủi rơi vào cảnh bị phản bội, người yêu chia tay và mất việc, tôi nghĩ họ cũng sẽ như tôi, lập tức gật đầu đồng ý với tâm trạng gần như muốn tự sát và dõng dạc nói: “Được, tôi đi!”
Ngô Chung lập tức nhướng mày nhìn tôi.
2 Lúc tôi nói tên mình, ánh mắt Lâm thoáng vẻ lạnh lùng nhìn tôi chăm chăm, ngoài ra còn có cả sự căm ghét nữa, khiến tôi bất giác ớn lạnh.
“Họ Ái[1] sao? Cái họ này thật kì quái!” Anh ta khẽ nhướng lông mày, hỏi lại, giọng điệu có vẻ nghi ngại.
3 Còn Lâm thì đã khôi phục bộ dạng lạnh lùng trước đó, nhìn tờ một trăm đô la mỏng dính trong tay tôi, nói một cách khinh miệt: “Quả nhiên là thích tiền.
4 Một luồng gió mạnh mang theo những bông tuyết đột nhiên ào tới không hề báo trước, sức gió và những bông tuyết vội vã xoay tròn khiến cả người tôi trong giây lát cũng bị cuốn theo, đừng nói tới chuyện chửi người khác, ngay đến việc hít thở cũng rất khó khăn.
5 “Ngải, Tiểu Ngải!” Abbas vứt chiếc ba lô xuống, gọi ầm lên và ôm chầm lấy tôi. “Cô vẫn còn sống, cảm ơn Thánh Allah, cô vẫn còn sống!” Anh ta vui sướng vỗ lấy vỗ để lên người tôi, mới đầu tôi còn miễn cưỡng chịu đựng nhưng sau vài lần vỗ đã phải khom lưng ho sặc sụa.
6 Gió núi táp thẳng vào mặt, thấp thoáng nghe thấy tiếng va đập, sau đó tất cả lại trở về trạng thái cũ.
Tôi nghe thấy tiếng thét gọi của người chăn dê, cũng biết đàn dê đang rất hỗn loạn, nhưng cứ cảm thấy thật khó hiểu.
7 Type: Chu Thu Trang
“Cứ đổ hết lỗi cho người chăn dê và nhớ kĩ, không được ra ngoài!” Cuối cùng Lâm cũng lay chuyển được ý chí của tôi. Anh ta vỗ vai tôi, giục: “Mau về phòng đi!” Sau đó, anh ta quay người định ra ngoài, đột nhiên một giọng nói khàn khàn vang lên: “Kangkun, cháu đang làm gì ở đây thế?” Cùng với giọng nói, bóng dáng gầy gò của trưởng thôn Gama, Wughi, từ từ xuất hiện trên bậc thang đá.
8 Type: Đoàn Huyền
Sự việc xảy ra trong chớp mắt, đợi khi mọi người bình tĩnh định thần trở lại, cây gậy đã phi tới. Tôi chỉ kịp bước sang bên cạnh, ôm lấy Ceda, đồng thời hơi nghiêng người tránh phần đầu gậy sắc nhọn và tiện tay tóm lấy phần cán gậy.
9 Type: P. anh
Tối hôm đó, Lâm kéo tôi ra một góc, hỏi: “Nào, thử nói xem làm thế nào cô giúp Gama xây một ngôi trường?”
Tôi nhìn anh ta, không nói gì.
10 Type: Trương Mỹ Hạnh
“Đó là để giao tiếp với dân làng. ” Tôi giải thích.
“Vậy thì cô học tiếng Urdu để giao tiếp với tôi. ”
“Chúng ta có thể dung tiếng Anh và tiếng Trung mà.
11 Chúng tôi lên ngựa vẫy chào người dân trong thôn và xuất phát.
Trên đường đi, Lâm nhìn tôi hết lần này tới lần khác, cuối cùng lắc đầu, không nói không rằng thúc ngựa đi thẳng một mạch.
12 Trước khi Dela và nhân viên khách sạn xông vào phòng, Lâm đã nhanh chóng chỉnh trang lại quần áo cho bản thân và tôi, nên khi bị bắt gặp đứng cạnh nhau trước cái giường gẫy sập, anh ta lập tức nói ngay: “Chiếc giường này chất lượng không tốt!”
Dela đẩy cửa đi vào, vừa hay nghe thấy câu này, liền gật đầu, nói: “Phải, thế trận lớn thế này, đến giường bằng đá chắc cũng phải sập thôi.
13 Type: Huyền Đoàn
“Sau khi lấy nhau, hai người có thể nói chuyện bằng tiếng Anh, đương nhiên cũng có thể nói tiếng Pashtun. Cô sẽ trở thành chủ nhân của căn nhà này, đây là ước mơ của rất nhiều cô gái ở chỗ chúng tôi, nhưng cô thấy đấy, người được thánh Allah phù hộ lại là cô, cô gái ạ.
14 Type: liinn
Tôi sợ hết cả hồn, ngồi phịch xuống đất. Ngẩng đầu lên chỉ thấy một gã hậu vệ ngã sõng soài trên đất, bên cạnh là một bóng đen đang ngồi xổm và giơ một ngón tay ra kiểm tra hơi thở ở mũi tên hộ vệ.
15 Tôi và Lâm đi đường vòng tới Changga mất mấy ngày, gian nan trắc trở. Tôi nghĩ sở dĩ Lâm làm như vậy là vì tránh truy binh của Hassan nên không hỏi nhiều, hơn nữa cũng không biết phải hỏi thế nào.
16 Type: Huyền Đoàn
Bà Vương Bảo Ngọc có một câu nói rất nổi tiếng: “Tất cả những chị già, tại thời khắc dũng cảm lao vào đám trai trẻ, họ cũng nên hiểu rằng bị bỏ rơi chỉ là việc sớm muộn mà thôi.
17 Ở những khu chung cư cũ của Hà Nội, tất cả các gia đình đều muốn nhanh nhanh chóng chóng tống khứ các hộp giày, thùng các tông, két nước ngọt rỗng ra bên ngoài, hòng thêm được chút diện tích ít ỏi cho căn nhà, khiến cho cầu thang chung ngày càng trở nên chật hẹp.
18 Type: Huyền Đoàn
Laila, vị hôn thê mà đến nay Hassan vẫn nhớ nhung không quên, cô gái to gan tới mức đám bỏ trốn cùng người đàn ông khác trong ngày cưới, cô gái khiến cho tất cả thuộc hạ của Hassan đến giờ vẫn thầm nguyền rủa đang sờ sờ trước mặt tôi.
19 Vùng đất thảm khốc và xinh đẹp này,
Những đỉnh núi trập trùng phủ tuyết trắng, những dòng nước trong vắt, lạnh buốt tuôn trào,
Tất cả những gì người nhìn thấy đều là sinh mạng của ta,
Ta không thể rời xa vùng đất này, không thể rời xa người,
Bởi vì chúng ta có chung nhịp đập con tim.
20 Tôi gọi điện cho Alice từ sân bay Hồng Kiều, nghĩ bụng con bé có thể hiểu được tâm trạng của tôi lúc này, tâm đầu ý hợp không phải là có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, mà là sự đồng cảm với bất hạnh của người khác.