1 Tên này chính là đến từ hai câu thơ nổi tiếng của Thương Ương Gia Thố, vị Đạt Lai Lạt Ma đời thứ sáu:“Thế gian an đắc song toàn pháp? Bất phụ Như Lai bất phụ khanh.
2 “Đây là cái gì?” Yểu Ương Từ nhìn tập văn kiện trước mắt, những chữ viết rõ ràng phía trên làm nàng không thể tưởng tượng nổi. “Khế ước kết hôn. Mà em cần phải ký tên lên trên.
3 “Mẹ!” Andrew Mạt Ương hung hăng cắn môi dưới, như cắn đến rỉ máu, buộc mình tỉnh táo lại. Lúc này sắc mặt của nàng trắng bệch, trong lòng gào thét như dã thú bị thương.
4 Andrew Mặc Sinh tàn nhẫn nhìn thân thể hoàn mỹ đã bị lột sạch quần áo, lộ ra da thịt trơn mịn êm ái, như quanh thân tỏa ra tia sáng của trân châu, trên mặt không chút tỳ vết, như bạch ngọc trân quý.
5 Andrew Mạt Ương nhìn như bay mất hồn, cha đã chết, nhìn những tên kia từ từ lại gần, như đoàn sói đói muốn nhào về phía người mẹ thuần khiết như một đóa hoa sen, trong đầu dần hiện lên hình ảnh cả nhà hạnh phúc, cha cười tươi, trong mắt mẹ là nước xuân dịu dàng, còn có em gái Diane ngây thơ thuần khiết… Tất cả lại hiện lên trong đầu, cha chết thảm, mẹ bị tra tấn muôn vàn, em gái mất tích không rõ, còn không biết đã xảy ra chuyện gì, tất cả đều vì hắn, đứa con bị nguyền rủa của gia tộc Andrew.
6 Hai mắt Mạt Ương trống rỗng, không có một thứ gì bên trong, khóe miệng lại cười đến đáng sợ, nụ cười kia vô vọng mà lại thản nhiên. Còn có hối hận và đày đọa mình.
7 Mạt Ương bơi ra ngoài vòng vây cá mập, hắn muốn nhân lúc đám cá mập tự giết lẫn nhau để đào thoát, Mạt Ương quay đầu nhìn thoáng qua mặt biển bằng, ánh đỏ ngày càng mãnh liệt, mùi máu tươi lẫn độc dược làm cho thần kinh bị phá hủy, lũ cá mập dần đánh mất lý trí, tàn phá chính mình, cũng bắt đầu cắn xé đồng loại, chém giết kịch liệt, vô cùng thê thảm.
8 Như rơi vào một giấc mộng hoàn mỹ không tỳ vết, Yểu Ương Từ dần tỉnh lại từ cơn mê, sau khi tỉnh lại, lại phát hiện, tất cả về mình là trống rỗng, trí nhớ, đầu óc, đều trống rỗng.
9 Cửa lại bị khóa lại, Yểu Ương Từ đứng dậy kiểm tra khoang thuyền kín mít này một lần lại một lần, vẫn không thể tìm ra cửa chạy trốn, đến cuối cùng hắn chỉ có thể sức cùng lực kiệt ngồi xuống, nhìn những đứa trẻ nằm dưới sàn, khuôn mặt chúng bình an, như căn bản không phát hiện mình đang đứng trong nguy hiểm, có lẽ trong giấc mơ của chúng vẫn đang hạnh phúc ở bên người nhà.
10 Tuy Yểu Ương Từ không biết tế điện trong miệng bọn họ là gì, nhưng nói vậy cũng không phải chuyện tốt gì. Cho nên hắn phải chuẩn bị tìm thời cơ tốt nhất để chạy trốn.
11
12 Yểu Ương Từ bước vào trong bóng đêm, vẫn sờ soạng đi tới, một hồi lâu, cuối cùng chạy ra mặt sau nhà cổ, nghĩ cuối cùng mình cũng chạy thoát, lại không nhìn ra cách đó không xa có một quan tài đột ngột hạ xuống.
13 Thấy chuyện tốt bị phá hỏng, tâm tình cô gái vô cùng tồi tệ, còn đứa bé kia lại dám tỏ vẻ chán ghét qua ánh mắt, vốn Bắc Cung Mộ Duệ chắc chắn xoay người rời đi không chút lưu luyến, đáng tiếc, giờ phút này hắn lại muốn lợi dụng một đứa trẻ không biết tốt xấu trong tay để trêu ghẹo nàng, Bắc Cung Mộ Duệ nở ra nụ cười điên đảo chúng sinh, nhẹ giọng trấn an người con gái bi thương: “Đừng nóng giận, em yêu, chúng ta sẽ lập tức biến nó thành bữa ăn được không?” Trong mắt mỹ nam hiện lên ánh sáng tà ác, như là bắt đầu sắm vai một nhân vật cương thi.
14 Chơi một lát, nhìn thấy nó bị dọa đến kinh vừa sợ, sắc mặt nhợt nhạt, đôi môi xanh ngắt, không có huyết sắc, mắt mở thật to, lại trống rỗng vô hồn, Bắc Cung Mộ Duệ xoa nắn khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, cảm xúc thật tốt, đột nhiên nói: “Nhóc con, ngươi muốn sống hay muốn chết?”Nghe câu hỏi của Bắc Cung Mộ Duệ, nó sợ sệt, cười khổ một tiếng, thỏa hiệp nói: “Tôi muốn sống.
15
16 Trong khu nhà Bắc Cung, hôm nay không khí có chút ngưng đọng. “Thiếu gia, nhận được tin, có người đã nhìn thấy dấu vết của người kia xuất hiện ở ‘Thành phố ngầm’.
17 Nhà Bắc Cung có ba con trai, con trưởng là Bắc Cung Tuyệt Thế, từ nhỏ đam mê khảo cổ, cho nên luôn đi nghiên cứu khảo cổ bên ngoài, không hề hứng thú với sự nghiệp của gia tộc, chưa bao giờ hỏi chứ đừng nói đến nhúng tay vào, lão gia Bắc Cung là người tiến bộ, cho nên cũng không miễn cưỡng hắn làm chuyện mình không thích.
18 Tóc hắn màu bạch kim, khuôn mặt rõ ràng từ phương Đông, làn da lại vô cùng trắng, có nét giống người phương Tây. Thân hình nhỏ gầy, thấp hơn so với người hai bên, như vẫn còn trẻ con.
19
20 Nhìn dáng vẻ thừ người của đối phương há mồm trợn mắt, biết mình lại dọa bọn họ, nhất thời cười tự giễu trong lòng, nhưng bên ngoài vẫn mặt không gợn sóng như cũ, yên lặng như một con rối gỗ mà thôi.