41 Nghe được lời của nàng, Yểu Ương Từ nhất thời cảm thấy kinh sợ, trong lòng thầm cầu nguyện người phụ nữ rất có địa vị ở đại trạch Bắc Cung này trăm ngàn lần đừng nhớ tên vô danh tiểu tốt như nó, nghĩ đi nghĩ lại, Yểu Ương Từ từ từ ngẩng đầu lên, nhìn người phụ nữ quyến rũ yêu diễm xinh đẹp trước mắt này, cung kính nói: “Liễu tiểu thư.
42 Yểu Ương Từ được Ế Nhiễm đưa đến Minh Khuyết, không rõ vì sao chị Ế Nhiễm lại chạy nhanh như vậy, mới đến cửa, chỉ cho nó chỗ nào, sau khi tiện tay đưa đồ lau cho nó, cũng biến mất rất nhanh.
43
44 Thủy triều từng cơn đánh đến, bị màn đêm và đau đớn bao trùm lên Yểu Ương Từ, cho nên, nó không nhìn thấy trước khi nó hoàn toàn ngất đi, bóng hình Bắc Cung Mộ Duệ khẽ cứng lại.
45 Vì trên quần áo ngoài vết máu còn dính đầy bụi, bác sỹ Hứa dùng cây kéo nhỏ, tránh không đụng đến vết thương của nó, từ từ cởi áo khoác của nó ra, lại không ngờ bên trong nó còn mặc một chiếc áo mỏng, nhìn qua chất liệu khá tốt, phát sáng dưới ánh đèn, như là áo lót nhỏ dây vàng áo ngọc, vì khó cởi, cho nên bác sỹ Liễu liền cởi chiếc quần nhiễm máu và bụi bẩn của nó ra trước, khi ông đang cởi xuống, nhất thời sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt kinh sợ, vội vàng mặc lại quần cho nó.
46 Càng nhìn bác sỹ Hứa càng cảm thấy kinh hãi, nếu không phải chiếc áo lót nhỏ này có tác dụng ngăn cản, thanh kiếm kia sớm đã đâm vào tim, sinh mệnh nhỏ như thế, cũng không thể chống cự được.
47
48 Bắc Cung Mộ Duệ quay đầu nhìn em trai yêu quý của mình liếc mắt một cái, thản nhiên nói: “Quy tắc đầu tiên của Bắc Cung gia, anh nghĩ em sẽ không quên.
49 “Chuyện để Nam làm thế nào?” Sau khi Bắc Cung Khinh Trần đi rồi, Bắc Cung Mộ Duệ trầm mặc ở trong phòng thật lâu, như suy nghĩ gì đó, lại như không nghĩ gì cả.
50 Sáng sớm, ánh mặt trời thật ấm, gió xuân thản nhiên lướt qua mặt. Trong phòng ánh sáng mỏng manh, ánh mặt trời theo kẽ hở cửa sổ tràn vào, mang theo màu bạc nhợt nhạt, làm quanh người trên giường như có một tầng sáng trắng.
51
52 Yểu Ương Từ thật vất vả mới còn sống đi đến công ty làm việc. Nhìn bóng Bắc Cung Mộ Duệ rời đi, Yểu Ương Từ bỗng có loại cảm giác sống lại, áp lực vừa đi, nhất thời thân mình mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
53 Giọng Yểu Ương Từ không lớn không nhỏ, nhưng lại khiến người ngoài nghe ra tiếng đáng thương của nàng, người bên ngoài nhất thời à một tiếng, hiểu ra tất cả, là chủ tịch của họ trong lúc cấp bách không nhịn được quýnh lên, vì thế, sẩy chân vào cửa.
54 Yểu Ương Từ mới hồi phục tinh thần lại, thở thật dài một hơi, chuẩn bị bắt đầu giải quyết chồng việc chất đến tận trần trên bàn. Bắc Cung Mộ Duệ vẫn cố ý tra tấn nàng, mỗi lần đều giao cho nàng lượng công việc mệt chết người.
55
56 Nhìn Edward Xích Hỏa vội vã, mặt sau Obama Mộc Kiệt, Bush Kim Quý, Lincoln Đạm Thủy bất đắc dĩ lắc đầu, tính tình nóng nảy này vẫn không đổi được. Cũng chỉ có Mạt Ương đại nhân mới có thể làm hắn an phận một chút.
57 Giờ nghỉ ngơi buổi trưa, Yểu Ương Từ đã làm xong tất cả công việc Bắc Cung Mộ Duệ giao cho nàng. Muốn mượn cơ hội mọi người ăn cơm lén trốn, đi gặp mặt.
58 Lena tâm không cam lòng không muốn hung hăng trừng mắt nhìn Yểu Ương Từ một cái, mới xoay người đi theo Bắc Cung Mộ Duệ vào. Yểu Ương Từ nhìn khách sạn Dạ Ca này.
59
60 Sau khi Yểu Ương Từ trở về, lại nhìn thấy ánh mắt đáng ghét kia, như là chỉ bằng ánh mắt đã muốn xâm phạm nàng. Mặt không thay đổi ngồi ở kia, Yểu Ương Từ cắn môi dưới nhìn về phía Bắc Cung Mộ Duệ, lại phát hiện khóe miệng hắn là nụ cười thản nhiên, vẫn vân đạm phong khinh như cũ, Yểu Ương Từ bỗng cười.