21 Mà tuyệt mỹ nam tử bị hắn đá một cước đêm đó, sau khi hắn trốn đi, hắn lại bị hắn ta mua lại. Không ngờ chạy một vòng, lại bị bắt về, đúng là vô cùng châm chọc làm sao! Yểu Ương Từ cười tự giễu.
22 “Cái đó…… Cái đó à……” Ánh mắt Bắc Cung Khinh Trần né tránh, tay mất tự nhiên sờ sờ đầu, cuối cùng ai da một tiếng, từ từ nhắm hai mắt hô lớn: “Huyết nô không phải giống như em sao, cũng là người hầu nhà Bắc Cung, chẳng qua khác với người hầu hạ như các em thôi.
23
24 Bắc Cung Khinh Trần kinh ngạc xem xét bốn phía, lại phát hiện, bóng người nhỏ bé vừa ngồi cạnh mình xuống đến tầng dưới, thân thể nó như không thoải mái, ôm đầu, dáng vẻ thống khổ, thất tha thất thểu đi trong đám đông, càng không ngừng va người này đụng người nọ.
25 Nghe xong, tất cả mọi người cười ha ha đứng lên, đều vỗ tay chúc mừng hắn. Trong mắt Yểu Ương Từ chán ghét càng đậm, tiếng cười này, đều thé lên như giấc mơ kia! Nó không thể chịu nổi một khắc nào nữa!Yểu Ương Từ không để ý đến Bắc Cung Khinh Trần, xoay người chạy xuyên qua tường người ra ngoài.
26 Sau khi hai người trở lại tập đoàn Bắc Cung xong, dọc theo đường đi, mọi người nhìn thấy Bắc Cung Mộ Duệ, đều cung kính nói: “Chào chủ tịch. ”Mọi người nhìn thấy Yểu Ương Từ đi sau hắn, đều cảm thấy kỳ quái đứa bé này đến từ đâu, nhưng không ai có gan mở miệng hỏi.
27
28 “Tốt rồi Bắc Cung tiên sinh. Ngài kiểm tra một chút đi. ” Chỉ chốc lát sau, Yểu Ương Từ đã chỉnh xong bản thảo đưa lại cho Bắc Cung Mộ Duệ, lại không ngờ, ngẩng đầu nhìn lên, lại vừa vặn đối diện với Bắc Cung Mộ Duệ, Bắc Cung Mộ Duệ khẽ sửng sốt, xấu hổ dời tầm mắt.
29 Yểu Ương Từ nhất thời có chút xấu hổ đứng lên, cởi chiếc mũ vừa mới đội lại ra, xoay người tạ lỗi nói: “Thật xin lỗi Bắc Cung tiên sinh, ảnh hưởng đến công việc của ngài, tôi nên đi.
30 Đại trạch Bắc Cung nhìn qua khí thế hùng vĩ, cao to rộng lớn, trước cửa có hai con sư tử đá hung hăng lại sống động, vẻ mặt dữ tợn mà chăm chú, như lúc nào cũng bảo vệ đại trạch, là người bảo vệ trung thành.
31
32 Kết cấu giường gỗ vững chắc, vẫn không thể chịu nổi sự rung động của hai người, quyến luyến chấn động, làm lòng Yểu Ương Từ cũng run lên. Nó tỉnh lại từ trong đầu óc trống rỗng, lần đầu tiên nhìn thấy nam nữ tiếp xúc như thế, nhưng lại là làm khán giả nghe lén dưới giường, Yểu Ương Từ xấu hổ đến hận không thể tìm một cái động mà chui vào, đáng tiếc giờ phút này nó đã trốn ở dưới giường, không có động mà chui.
33 Lam Tự Đình không biết mình dùng tất cả các thủ đoạn, thật ra cũng chỉ đổi lấy nụ cười ngoan độc của Bắc Cung Mộ Duệ, vừa rồi hắn cùng người phụ nữ này, chỉ là chơi đùa với người lạ trong phòng kia một chút, bây giờ chơi đã, kích thích đã lên đến cực hạn, nói vậy người ở dưới giường kia chắc chắn là mồ hôi lạnh đầm đìa rồi, bây giờ cũng nên thu hoạch việc đùa giỡn con mồi một chút, để ăn mòn sợ hãi trong lòng con mồi.
34 Yểu Ương Từ chạy một đoạn, nhìn đại trạch Bắc Cung xa lạ mà rộng lớn, biết mình vẫn lạc đường, dừng bước lại, nhìn xung quanh, mình đang đứng trong một khu nhà cấp bốn yên tĩnh không người, khẽ cười khổ một tiếng, Yểu Ương Từ ngồi xuống một viên đá trong đại viện kia, không muốn đi nữa.
35
36 Yểu Ương Từ có chút mất tự nhiên nhìn quần áo kỳ quái trên người mình, hắn ta thật sự cho nó là gỗ rỗi hay búp bê sao? Lại mặc cho nó bộ lễ phục tinh xảo như thế, khiến nó nhìn qua như một đứa bé khôi ngô.
37 Hai người đi vào một căn phòng bí mật ở tầng hai, bên trong có người yên lặng chờ đợi đã lâu. Nhìn thấy Bắc Cung Mộ Duệ tiến vào, mọi người đều đứng dậy, cung kính nói: “Dạ Đế đại nhân.
38 Sau khi bóng Bắc Cung Mộ Duệ biến mất trong dòng người, Yểu Ương Từ nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, nó cũng không phải là đứa ngốc, không ngoan ngoãn như con rối gỗ đứng đây chờ, rồi đói đến lả đi mà chết.
39
40 Dưới không khí quỷ dị, cuối cùng cũng về đến nhà cổ Bắc Cung. Một khắc rời khỏi bên cạnh Bắc Cung Mộ Duệ, cảm giác hít thở không thông cuối cùng cũng rời đi, Yểu Ương Từ thầm hô một tiếng.