61 Nếu bọn họ thật sự nghĩ Yểu Ương Từ nàng là một đứa trẻ ngu dốt thì sai mười phần. Dù không thể nhớ gì, nhưng trí thông minh trời sinh của cường giả không thể biến mất.
62 Nghe được lời Bắc Cung Mộ Duệ, Bắc Cung Khinh Trần đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo, gương mặt tuấn mỹ phi phàm bắt đầu càng ngày càng tái, càng ngày càng không có huyết sắc.
63
64 Sau khi Bắc Cung Mộ Duệ rời khỏi căn phòng làm hắn không thể thở nổi kia, lái xe như bão táp trên đường lớn, có lẽ chỉ khi đem mình gần kề cái chết kia, mới làm biến mất áp lực lưng đeo lời nguyền của gia tộc Bắc Cung.
65 Nhận được tin năm người Đạm Thủy vội chạy vào khách sạn Hoa Sen khá, trước khi đi vào, người phụ trách việc theo dõi kia đã xác định căn phòng mà họ cần vào.
66 Vội vã đến, Bắc Cung Mộ Duệ lại không ngờ, lúc hắn đến lại nhìn thấy tình cảnh như thế!Năm người đàn ông, tuy hắn không muốn thừa nhận, năm người tuy kém hơn mình, nhưng cũng vô cùng nổi tiếng, đều tuấn mỹ mị hoặc, trong đó có một người đàn ông tao nhã đang bế Yểu Ương Từ mà hắn chạy đến cứu.
67
68 Vào đêm, toàn bộ nhà cổ Bắc Cung tĩnh lặng đến quỷ dị. Tỉnh lại từ trong mộng, Yểu Ương Từ mắc đi vệ sinh nên tỉnh lại, tâm không cam lòng không muốn u mê bò dậy, mặc áo ngủ chạy ra ngoài, sau khi giải quyết xong, từ trong toilet đi lên đường về phòng.
69 Rất nhanh, tiếng thê lương trong bóng đêm kia biến mất, nhưng hơi lạnh tràn ra trong lòng Yểu Ương Từ lại không hề giảm bớt. Nàng lui thân mình vào bóng tối, trong đầu dần hiện ra một màn vừa mới nhìn thấy kia, một Bắc Cung Mộ Duệ khác thường.
70 Yểu Ương Từ một đường đi theo hai người áo xám đi đến một ngôi nhà cũ trong khu vực cấm bị bao quanh bởi một rừng cây lớn của nhà Bắc Cung. Lúc này nơi đó bóng cây loang lổ, gió lạnh rét mướt, có chút cảm giác u ám.
71
72 Trên đường trở về, trong đầu Yểu Ương Từ vẫn nhớ mãi không quên cô gái kỳ quái vừa gặp kia. Thậm chí khuôn mặt của nàng cũng trở nên càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng trong sáng.
73 Không ngờ, hắn nhiệt tình kích động như vậy, lại chỉ đổi lấy một câu lạnh lùng của Yểu Ương Từ: “Blair, anh đến đây làm gì?”Nếu có thể, nàng hy vọng cả đời này hắn đừng xuất hiện nữa!Tuy nhiên sự xuất hiện của hắn, cũng lại nhắc nhở nàng, có rất nhiều thứ, không nên nằm mơ!Nàng bây giờ, căn bản ngay cả tư cách nằm mơ cũng không có!Đầu tiên là Blair vô cùng ủy khuất méo miệng, đáng thương làm nũng nói: “Người ta nhớ em như thế, mới bỏ lại nhiều người đến vậy chạy đi tìm em, vậy mà em lại lạnh lùng như thế, cũng không để ý người ta ~~”Vừa mới nói xong, một người đàn ông lớn như thế lại cúi đầu nước mắt lưng thấp giọng nức nở.
74 Yểu Ương Từ không cảm kích, ánh mắt hờ hững quét hắn một cái, thản nhiên nói: “Đối với anh mà nói, tôi chỉ là một kẻ đáng thương có người thân bị hại chết, mà anh lại vừa đúng lúc đang nhàm chán, vì thế muốn nhìn tôi một chút xem có thể thay đổi cuộc sống nhàm chán không thú vị của anh không thôi.
75
76 Khi Yểu Ương Từ chạy đến cửa lớn, Bắc Cung Mộ Duệ đã đợi rất lâu trong xe với sắc mặt không tốt. Nhìn thấy Yểu Ương Từ đến, ánh mắt có chút lạnh lùng quét nàng một vòng, không đợi Yểu Ương Từ ngồi vào trong xe, Bắc Cung Mộ Duệ đã lạnh lùng dặn dò nói: “Đi.
77 Bắc Cung Mộ Duệ không biết sáng sớm cuối cùng là mình hờn dỗi cái gì. Không phải là vì buổi sáng đợi mãi không thấy tên quỷ kia đi ra, lo lắng nó có chuyện gì liền đến tìm nó, lại không ngờ vừa đúng lúc thấy nó đi ra từ khu của chú ba? Đây có gì đáng tức giận mà buồn bực?Nhưng vì sao hắn lại không ngăn được hốt hoảng trong ngực, ánh mắt tóe ra lửa, gặp cái gì cũng không thuận mắt, thậm chí không khống chế được trực tiếp ném nó lại đó rồi đi đến công ty.
78 Hơn hai mươi năm qua, một lần bị hành hạ đêm qua đều phải tự mình gắng gượng qua, sớm đã thành thói quen bên cạnh không cần ai quan tâm và lo lắng, nhưng vì sao khi nhìn thấy tiểu quỷ kia đi đi ra khỏi phòng chú ba, hai người lại cùng đi làm, còn nói chuyện cười cười với nhau, sự tự tin và khả năng tự kiềm chế hoàn toàn sụp đổ?Chẳng lẽ, mình lại để ý tên tiểu quỷ kia như thế sao? Chẳng lẽ mình đã yêu tên tiểu quỷ kia?Yêu?! Từ này làm Bắc Cung Mộ Duệ kinh sợ thiếu chút đánh lên vách tường một quyền.
79
80 Quả nhiên chỉ là đứa trẻ, Bắc Cung Mộ Duệ căm giận nghĩ trong lòng. Đầu nó toàn bã đậu à? Vì sao lại để máu chảy không ngừng? Nó không biết không cầm máu thì sẽ mất máu mà chết sao?Xem khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, trắng như là bánh bao!Vì thói quen, Bắc Cung Mộ Duệ sau khi băng bó cho nó xong, lại theo phản xạ cúi người xuống dán tai vào ngực Yểu Ương Từ, sau khi nghe được tiếng tim đập có chút mỏng manh mà ổn định bên trong, Bắc Cung Mộ Duệ lúc này mới an tâm buông nó ra.
Thể loại: Huyền Huyễn, Ngôn Tình
Số chương: 24