1 Kinh đô, phủ Đại hoàng tử. Thẩm Tĩnh Sơ bước đi chậm rãi, từng bước xuống dần bậc thềm, lặng im không tiếng động, trâm cài đung đưa khẽ khàng theo chân nàng.
2 "Tĩnh Sơ, tỉnh tỉnh nào. . . " Ngay lúc đang lạnh lẽo thì một đôi bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt mặt nàng, mí mắt dù đang thấy thật nặng nề, rốt cuộc cũng cố gắng mở ra được rồi.
3 Mẹ con Trương di nương tiến vào, đương nhiên nghe được động tĩnh bên trong, trong lòng tuy có vui sướng khi có người gặp họa nhưng vẻ mặt vẫn hết sức cung kính“Phu nhân, thiếp vừa làm xong chút mứt ô liu, vị còn tươi mới, ăn chút tâm tình sẽ tốt lên, bớt đi phiền muộn…”Tiểu nha hoàn tiếp nhận, đặt lên bàn, Ninh thị thở dài “Làm thể nào mà có thể không phiền lòng cho được…Sơ nhi rơi xuống nước vừa tỉnh lại thì Lưu di nương lại chảy máu, nếu là đẻ non thì…”Trương di nương bước lên phía trước, một bên bóp chân cho Ninh thị, lại nói “Phu nhân, Lưu di nương dung túng cho Lam nhi đẩy Sơ muội cùng Thu muội, phu nhân trừng phạt là đúng theo gia pháp, Lưu di nương nếu thật sự đẻ non cũng là lỗi của di nương.
4 Ninh thị sửng sốt, Thẩm Tĩnh Sơ trong lòng có chút hốt hoảng, Lưu di nương kia chỉ dùng dáng vẻ điềm đạm đáng yêu mà làm cho phụ thân tin tưởng mẫu thân mưu hại cốt nhục của nàng ta, mà mẫu thân vốn dĩ mang danh ác phụ, phụ thân đương nhiên là tin tưởng.
5 “Thẩm ca ca” – Thẩm Tĩnh Thanh là con vợ kế Lưu di nương sinh ra. Tuy rằng đã chuyển ra nội viện, tuy không tham dự tranh đấu của Ninh thị Lưu di nương, nhưng từ nhỏ đến lớn mưa dầm thấm đất, qua mười mấy năm cũng đối với nữ tử do Ninh thị sinh ra thầm hận thấu xương, mặt ngoài cũng cung kính gọi Ninh thị một tiếng “Mẫu thân” nhưng sau lưng lại không biết đã ác độc nguyền rủa hai mẹ con nàng bao nhiêu lần.
6 Nam nữ thụ thụ bất t hân, mặc dù là huynh muội ruột cũng vậy. Đừng nói là ôm ấp trước mặt mọi người, từ sau khi bảy tuổi đều không thể ở chung, nếu không sẽ tổn hại thanh danh.
7 Mọi người trong phòng thấy sắc mặt lão phu nhân không tốt, tất cả đều im lặng, chờ xem Thẩm Tĩnh Sơ như thế nào hóa giải được. Thẩm Tĩnh Sơ bình tĩnh nhìn mọi người, việc nhỏ như vậy, nhưng lại có thể nhìn thấu được tâm tình của mọi người trong phòng.
8 Thẩm Nguyên Huân biết sự việc nghiêm trọng, bèn quỳ xuống “Tổ mẫu, tất cả đều là lỗi của Huân nhi, cầu người trách phạt!”Tĩnh Sơ cũng nhanh chóng quỳ xuống “Tỗ mẫu, là Tĩnh Sơ không đúng, vì lúc trước hôn mê vừa tỉnh, trong lúc hôn mê lại còn gặp ác mộng…”Thích thị cười vô hại “Mẫu thân, Sơ muội hôm nay bị kinh hãi, nhất thời khó tránh khỏi quên mất quy củ, con dâu thấy cũng không phải lỗi gì nặng”Tĩnh Sơ trong lòng bực bội, Thích thị này nhất định là cố ý châm dầu vào lửa!Lão phu nhân nhớ tới chuyện hôm nay Tĩnh Sơ rơi xuống nước, sắc mặt vẫn không khá lên.
9 Minh Hữu Hiên không ngờ nha đầu thanh lệ xuất trần kia lại ngoái đầu đánh giá mình, ánh mắt mang vài phần dò xét, không giống như ánh mắt các cô nương thẹn thùng hay liếc mắt đưa tình thông thường.
10 Thẩm Tĩnh Sơ bị dọa, vội vàng đỡ Ninh thị “Mẫu thân không sao chứ”. Nàng xoay người phân phó “Mau mời thầy thuốc!”“Đừng” Ninh thị nén đau, vất vả nói ra một chữ.
11 Đến giờ Mão, Tĩnh Sơ mơ màng nghe có tiếng nói chuyện, nhắm mắt lại, để đầu tỉnh táo lại một chút mới hỏi “Noãn Tuyết, hiện tại là giờ nào?”Noãn Tuyết lên tiếng trả lời “tiểu thư, đã là giờ Mão rồi”Giờ Mão, dựa theo lệ, nàng phải dậy rồi, đến giữa giờ là phải tập trung ở Cẩm Uyển, tới canh ba giờ Mão là phải vào thỉnh an lão phu nhân.
12 Thẩm Tĩnh Sơ tính toán xong, bỗng nhiên vẫy tay với Thẩm Tĩnh Di “Muội muội ngươi lại đây”Thẩm Tĩnh Di ngoan ngoãn bước tới gần, tỷ tỷ không ghét nàng ta sao?Thẩm Tĩnh Sơ nắm tay nàng ta nói “Nếu phấn Ngọc nữ hoa đào này tốt như vậy thì muội muội làm mẫu cho tỷ tỷ xem một lần đi”.
13 Nhìn biểu cảm biến hóa của Tĩnh Di, Thẩm Tĩnh Sơ đoán được nàng ta đang nghĩ gì, lại không nói ra, nhìn vào đồng hồ nước “Thời gian không còn sớm, chúng ta nên đến chỗ mẫu thân, đừng chậm trễ giờ thỉnh an.
14 Mới sáng sớm lão phu nhân đã bị mẹ con Lưu di nương chọc giận nên không có tâm tình tốt, cho tất cả lui, trước khi đi vẫn không quên nhắc Tĩnh Sơ “Sơ nhi còn nhớ hôm nay ngươi ăn cơm với ta đó”Thẩm Tĩnh Sơ cười ngọt ngào “Cháu gái đương nhiên nhớ kỹ ạ! Tối hôm qua tổ mẫu thưởng món thỏ hầm hương vị tuyệt vời, cháu gái vẫn chưa đã thèm đâu! Không biết hôm nay còn không ạ?”Lão phu nhân nhìn vẻ mặt tham ăn của nàng, không quở trách, trái lại cười nói “Hôm nay có nhiều đồ ăn ngon, Sơ nhi lúc đó đến thì biết, Trước đi ăn sáng đi, rồi chiều lại đây trò chuyện với ta, Vân nhi hôm nay không bận gì cũng tới đây chơi đi”“Vâng ạ” Thẩm Tĩnh Sơ hành lễ cáo lui, Tĩnh Vân cũng vậy.
15 Noãn Tuyết ho nhẹ, cất cao giọng nói “Nô tỳ không biết tiểu thư là người phương nào, nô tỳ chỉ theo lệnh tiểu thư nhà mình làm việc. Tiểu thư nhà ta nói, các vị tiểu thư ở trước mặt mọi người cãi nhau vì một nham nhân, thật sự đã làm tổn hại danh dự tiểu thư khuê các, chẳng những đánh mất thể diện các quý phủ, còn đánh mất thể diện của nhóm quý nữ Tấn quốc.
16 Nghỉ tạm một lát, Thẩm Tĩnh Sơ dìu Ninh thị chậm rãi xuống núi, trở lại chỗ xe ngựa, nha hoàn giúp đỡ Ninh thị và Tĩnh Sơ lên xe. Xe ngựa hướng về thành, khoảng nửa ngày đã đến được cửa thành.
17 Thẩm Tĩnh Sơ nhìn túi đựng tiền còn sót lại trong tay, im lặng đứng bên cửa sổ, nhìn Lý Thế Hành bị nhóm người xô đẩy va chạm đến lảo đảo, bị nhóm ăn mày quần áo tả tơi dơ bẩn không chịu được vây quanh, cả người bị chìm vào đám đông, nàng hoàn toàn có thể nhìn ra sự chán ghét trong mắt hắn…Lý Thế Hành vốn dĩ thích sạch sẽ mà, sự việc này chắc chắn làm hắn tức giận, hỗn loạn như vậy, chắc chắn sẽ làm tâm tình tốt của hắn vơi đi không ít.
18 Lý Thế Hành mở cửa phòng, Thẩm Tĩnh Di thẹn thùng “Điện hạ…”Mặt mày nhu tình, ẩn chứa nét xuân. Lý Thế Hành gật đầu, nghiêng người “Vào đi rồi nói”Đợi Thẩm Tĩnh Di vào phòng, Lý Thế hành cảnh giác nhìn bốn phía, xác nhận không có ai mới đóng cửa.
19 Ninh thị thấy Tĩnh Sơ mắt sáng ngời, không biết nàng đang dự định làm gì, trong lòng vẫn đang lo lắng xem về rồi phải thẩm vấn Tĩnh Di thế nào, mà không hiểu tại sao Tĩnh Sơ lại bình tĩnh đến thế “Tĩnh Sơ, ngày khác hẵng xem, chúng ta nhanh hồi phủ xử lý chuyện của Di nhi trước đã!”Thẩm Tĩnh Sơ bình tĩnh đáp lại “mẫu thân, Di muội ở trong phủ sao có thể đi đâu được, về sớm về trễ cũng vậy thôi.
20 Thấy nàng bỗng nhiên tươi cười sáng lạnh, dưới ánh mặt trời giống như tiên nữ hạ phàm, Minh Hữu Hiên sửng sốt một hồi mới phản ứng lại “Thẩm cô nương khách khí, không cần cảm tạ”Đợi chút, cái gì? Lê dân bá tánh chịu khổ của Tấn quốc? Minh Hữu Hiên đánh giá nàng một phen, trên đầu chỉ đeo trang sức đơn giản, nhưng cũng biết là vật quý, quần áo là tơ lụa vân cẩm, không phải là loại tầm thường, nhìn thế nào cũng là quý nữ kinh thành, như thế nào cũng không giống đang chịu khổ mà.