1 Tình thân, gia đình là một món quà xa xỉ mà thượng đế quên ban tặng cho ta.
Ta tên Ngưng Sương - là một cô nhi từ nhỏ, chẳng phải giống như trong phim hàn quốc cẩu huyết kiểu như cha ta bệnh nặng, qua đời khi ta còn nhỏ, mẹ ta đau khổ vì tình mà đi theo ông gì hết mà vì ta là một công cụ vô dụng.
2 " Kết quả ADN như thế nào?"
" Nó là con anh"
" Hừ! Muốn bước vào nhà tôi mà dễ thế sao? Sửa đi! Nó không phải con tôi, bây giờ không, tương lai càng không!!"
Ta thở dài ngao ngán.
3 Mọi vật trong mắt ta cứ mờ dần, rồi hoàn toàn chìm vào bóng đêm.
Khi ta tỉnh lại, chợt phát hiện ra đây là một nơi hoàn toàn xa lạ. Trần nhà màu trắng hơi ngả màu, trong không khí là mùi thuốc sát trùng nồng nặc làm ta cảm thấy không được thoải mái lắm.
4 Những ngọn liễu thon dài, kết thảnh bông nõn nà lất phất bay trong gió, chỉ thấy sau màn liễu xanh ngắt thấp thoáng mái lầu đỏ rực, cong cong lại tinh xảo đặt cạnh một hồ nước trong veo.
5 Bất đắc dĩ, Cố Thanh Thanh bắt đầu gảy đàn.
Tiếng đàn vang lên khắp Mạn Tiêu sơn trang, khi thì trong vắt như mặt nước hồ mùa thu, khi lại hào hùng, hiên ngang, sừng sững như núi, khiến người nghe như thoát tục lên tiên, như thấy cảnh núi non hùng vĩ, như nghe bên tai tiếng réo rắt tựa thác tuôn.
6 "Thanh nhi, con lại ngẩn người! Tiếp tục luyện chữ đi!!" Cố mẫu tức giận gõ tay vào trán Cố Thanh Thanh khiến nàng giật mình. Cây bút lông trên tay nàng rơi xuống, làm lấm bẩn tờ giấy chi chít những nét chữ.
7 " Thí chủ chớ sát sinh thêm nữa! "Quay đầu là bờ, cải tả quy chính, thì sẽ được bần đạo và Công Tôn tiên sinh tha thứ!" - Một tên đầu trọc mặc áo cà sa tự xưng là một cao tăng ẩn cư tiếp chuyện.
8 Trong tiểu thuyết "Tuyệt sắc giai nhân" Cố Thanh Thanh là một nữ phụ có một đóng góp to lớn cho sự nghiệp phát triển về mọi mặt của nữ chính Hàn Như Nguyệt.
9 "Ta là người của Phù Sinh cốc. " Người này có vẻ khá ngạc nhiên trước sự thận trọng của nàng, giọng điệu tán thưởng đáp.
Cố Thanh Thanh im lặng, chờ kẻ đó tiếp tục nói.
10 Tên áo trắng tự xưng là Yên Mộ Quân - là sự huynh của Nhã thần y ở Phù Sinh cốc. Cố Thanh Thanh cũng chẳng buồn nghi ngờ hắn, đúng hơn nàng chẳng có tư cách.
11 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật hiện hình ảnh để đọc.
Mộ Quân đánh chiếc xe bò cũ nát vào con đường nhỏ, chật hẹp và vắng vẻ.
12 Khi bóng dáng của Cố Thanh Thanh khuất dần và biến mất khỏi tầm mắt của mọi người ở lầu 1, mọi người đều xôn xao về nàng, duy chỉ trong góc khuất của Hạc Nhu khách điếm, một bàn vẫn giữ nguyên được sự tĩnh lặng.
13 Cố Thanh Thanh hỏi bằng giọng điệu ấm áp hòa nhã:
" Vị huynh đài này có thể cho tiểu đệ ngồi nhờ một lát được không?"
Nam hài trên bàn liếc mắt sang nhìn nàng, khẽ nhếch khóe miệng cười vô cùng tà mị.
14 Đợi cho đến khi hai hắc y nhân hoàn toàn ra khỏi căn phòng, Cố Thanh Thanh lập tức mở mắt, ngồi dậy.
Nàng nhanh chóng và vô cùng thuần thục co đầu gối lại, luồn tay qua chân, rồi lấy chủy thủ trong hài ra cắt dây thừng trên tay.
15 Cố Thanh Thanh vui sướng, hí hửng vì nghĩ ra kế sách cắt đuôi kẻ là nam chính hoặc nam phụ, tung tăng bước vào trận đồ.
Nhưng nàng đột ngột bị kéo lại, mỹ nam hài bắt lấy tay nàng, nắm vô cùng chặt.
16 Các ngươi có biết sự phân biệt đối xử giữa nữ chính và nữ phụ? Đó chính là: Nữ chính ra đường thì vận may bám chặt một tấc không rời, không gặp được cao nhân thì cũng phải gặp được nam phụ và nam chính!! Thậm chí, khi ở trong phòng ngủ, nam chính cũng từ đâu đó nhảy vào!
Còn nữ phụ? Hãy lấy Cố Thanh Thanh ra làm ví dụ, nàng chính là một tấm gương sáng chói, Cố Thanh Thanh nàng chính là nữ phụ kiêm đại boss cuối cùng, vừa ra khỏi nhà một ngày đã gặp thích khách, không những thế còn đánh mất ngọc bội!
Khụ…khụ riêng chuyện bữa sáng thì nàng có thể chịu đựng được.
17 Cố Thanh Thanh đi đầu, dẫn theo “người hầu” Yên Mộ Quân 'khúm núm' theo sau bước ra khỏi Hạc Nhu khách điếm. Bên ngoài đã có một cỗ xe ngựa chờ sẵn.
Vì hiện tại hai người đang phải che dấu hành tung nên Mộ Quân chỉ thuê một cỗ xe ngựa miễn cưỡng gọi là xa hoa để tránh gây chú ý, là mẫu xe ngựa điển hình mà những nhà giàu hay sử dụng.
18 Cỗ xe ngựa dưới sự điều khiển của Yên Mộ Quân nhanh chóng rời khỏi Thanh Thủy trấn, đi ngược hướng tiến về kinh thành Trường An, bắt đầu di chuyển vào một ngọn núi hoang vắng.
19 Cố Thanh Thanh ngơ ngác nhìn đêm tối màu đen thâm trầm và trống rỗng bao trùm lên mọi vật, mọi khung cảnh mà nàng có thể nhìn thấy.
Nàng biết đôi chân trần không nghe lệnh của chính mình, đang theo bản năng từng bước, từng bước chậm rãi bước về nơi tối tăm thăm thẳm kia.
20 Nương theo ánh sáng lập lòe từ ngọn đuốc trên tay Yên Mộ Quân, Cố Thanh Thanh khéo léo tránh những cạm bẫy được đặt ở xung quanh. May mắn rằng nàng đã sớm tham khảo qua vấn đề này để sử dụng trong Mạn Tiêu sơn trang.