1 Edit + Beta: Tiểu Mãn.
“Cởi hết quần áo ra rồi nằm lên trên giường, hai chân giang rộng ra!” Người bác sĩ nữ khoác chiếc áo dài màu trắng đang dặn dò.
2 Edit + Beta: Tiểu Mãn.
“Tôi không hối hận!” Cô đang chột dạ lại kiên định nói, vì em trai, vì nhà họ Tiêu, cô cam tâm tình nguyện giao bản thân của mình cho người đàn ông này.
3 Edit + Beta: Tiểu Mãn.
“Này! Tiêu Tiêu sao? Em khó chịu chỗ nào?” Tiêu Hà Hà lo lắng hỏi.
Đầu bên kia lại truyền đến thanh âm xa lạ, “Tiêu tiểu thư, tôi là bác sĩ của Tiêu Tiêu, thật xin lỗi, em trai của cô đã qua đời! Chiều nay, cậu ấy bởi vì không thấy cô, rất lo lắng nên đã bất tỉnh, sau đó đã không còn tỉnh lại, Tiêu tiểu thư, cô biết rõ bệnh tim của cậu ấy, chịu không được đả kích, chúng tôi cũng thật xin lỗi!”
“Ông nói cái gì?” Tiêu Hà Hà cắn chặt bốn ngón tay, nước mắt rơi xuống liên tục không ngừng.
4 Edit + Beta: Tiểu Mãn.
7 tháng sau.
Bệnh viện khoa phụ sản.
“Mễ Cách, tớ sợ!” Tiêu Hà Hà mang vẻ mặt thống khổ đầy mồ hôi, tay cô nắm chặt lấy tay của Mễ Cách, nhịn không được liền thét chói tai: “Aaa…đau quá a!”
“Hà Hà, cậu kìm chế chút đi, bác sĩ nói đứa trẻ sẽ lập tức chào đời, không phải sợ, tớ sẽ ở bên ngoài chờ cậu! Cậu hãy nghĩ đến vẻ mặt thật đáng yêu của Bảo Bảo, cậu phải dũng cảm lên, Bảo Bảo còn đang chờ người mẹ như cậu sinh nó ra! Nha?” Mễ Cách lo lắng cùng bảo vệ đẩy giường của cô tiến vào phòng sinh.
5 Edit: Tiểu Mỹ.
Beta: Tiểu Mỹ + Tiểu Mãn.
Toàn thân mặc một bộ quần áo quê mùa xuất hiện ở Tần thị, Tiêu Hà Hà lúc này mới phát hiện mà tiến lên nhận lời mời của người phụ nữ đang mang đôi mắt trông chờ, cách ăn mặc sang trọng đặc biệt là diêm dúa lòe loẹt.
6 Edit: Tiểu Mỹ.
Beta: Tiểu Mỹ +Tiểu Mãn.
Tập đoàn Tần thị là nơi xa hoa nhất khu vực này, cao ốc cao sáu mươi sáu tầng thẳng đến tận mây xanh, nguy nga đồ sộ, toàn bộ cao ốc lấy màu xanh lam làm màu chủ đạo, sáng sớm ánh nắng chiếu xuống tạo ra ánh sáng lấp lánh vô cùng rạng rỡ.
7 Edit: Tiểu Mỹ.
Beta: Tiểu Mỹ + Tiểu Mãn.
Trải qua một ngày làm việc Tiêu Hà Hà liền hiểu rõ toàn bộ các thao tác làm thư kí tổng giám đốc, đến buổi chiều, thư kí Cao lại dẫn một cô gái đến, thoạt nhìn như là nữ sinh vừa mới tốt nghiệp đại học, khi thấy Tiêu Hà Hà cô bé kia lập tức cười tươi chào hỏi "Xin chào, tôi là Hướng Tĩnh vừa đến công ty, xin chỉ giáo thêm!"
"Xin chào, tôi là Tiêu Hà Hà!" Tiêu Hà Hà khách khí chào hỏi.
8 Edit + Beta: Tiểu Mỹ.
Hoa cúc trắng rơi rụng mà lan tỏa hương thơm ngào ngạt, người con trai ấy đưa tay đỡ lấy Tiêu Hà Hà, nổi giận mà gầm lên một tiếng: "Cô làm sao vậy hả?"
"Thực xin lỗi!" Hai mắt đẫm lệ dưới ánh trăng mờ ảo Tiêu Hà Hà theo bản năng giải thích rồi lại đột nhiên giật mình, âm thanh này?
"Cô luôn hấp tấp như vậy sao?" Giọng nói trầm thấp từ trên đỉnh đầu truyền đến.
9 Edit + Beta: Tiểu Mỹ.
Tiêu Hà Hà hít sâu sau đó đứng lên, lần thứ hai đi tới chỗ để nước trà rót một ly trà.
"Ừ! Không thể tưởng được kỹ thuật pha trà của cô cũng giỏi như vậy!" Tằng Ly nhấp một miếng trà "Cái này nước trà hương vị thật tươi mát, màu sắc cũng rất được còn có nhiệt độ rất phù hợp a!"
Tiêu Hà Hà đâu có tâm tình nghe anh "Khen ngợi", cô nhanh chóng lật chuyển văn kiện trong tay.
10 Edit + Beta: Tiểu Mỹ.
Trong văn phòng Tần Trọng Hàn ở phòng nghỉ ngơi rửa mặt chải đầu một chút vuốt xuống nếp nhăn trên áo sơ mi đưa mắt nhìn trong gương anh khí ngũ quan bức người, khóe miệng cười tự giễu.
11 Edit + Beta: Tiểu Mỹ.
Tiêu hà Hà ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn Tằng Ly, trong mắt của anh không có một tia dâm loạn ngược lại trong sáng giống như đại nam hài một dạng, Tiêu Hà Hà chắc chắn điều trong lòng mình suy nghĩ, thản nhiên nói: "Đã từng lí, có đôi khi giả bộ cà lơ phất phơ bộ dáng mệt chết đi được chi bằng anh là cái dạng gì nên là cái dạng ấy đi, anh như vậy không mệt mỏi sao?"
Rõ ràng là không có bộ dáng cà lơ phất phơ như vậy, nhưng là lại giả bộ làm ra bộ dáng như vậy.
12 Edit: Tiểu Mỹ.
Beta: Tiểu Mỹ + DinhHa.
Tiêu Hà Hà cúi mặt nhìn xuống phía dưới mới phát hiện, Tằng Ly thân ảnh nhanh nhẹn giống như con mèo một dạng nhẹ nhàng, trong nháy mắt anh bám vào ống dẫn không ngờ đã xuống tới dưới lầu rồi.
13 Edit: DinhHa.
Beta: Tiểu Mãn.
Tần Trọng Hàn bỗng nhiên tỉnh táo lại, ánh mắt anh trở nên bình tĩnh hơn, dục vọng trong hai mắt cũng mất đi, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm lạnh như băng đã được khôi phục.
14 Edit: DinhHa.
Beta: Tiểu Mãn.
Mười bảy tuổi!
Tuổi mười bảy tuổi đối với cô mà nói, mười bảy tuổi là cái tuổi đen tối, năm đó cô đã mất đi quá nhiều.
15 Edit: DinhHa.
Beta: Tiểu Mãn.
"Chắc không?" Tần Trọng Hàn đột nhiên nhếch môi mỏng, thích thú ngẩng lên nhìn cô.
Gương mặt tuấn tú thường ngày không có bất kỳ biểu cảm gì hôm nay lại có vẻ vui thích: "Tôi thích cay một chút!"
Lúc anh nói lời này với Tiêu Hà Hà không biết đang nói về thức ăn hay thứ gì khác!
Sau đó anh lấy bật lửa ra, là một cái bật lửa màu bạc rất đẹp, nhìn một lần liền biết giá trị của nó không hề rẻ, châm một điếu thuốc thuốc rồi anh ưu nhã hướng về Tiêu Hà Hà nhả ra một làn khói.
16 Edit: DinhHa.
Beta: Tiểu Mãn.
Tiêu Hà Hà hoảng sợ lui về phía sau, hai tròng mắt trợn lên nhìn cô cất giấu ngọn lửa sâu trong con ngươi màu đen đủ để đả thương người chăm chú nhìn cô: "Cút "
"Tần tổng, Hà Hà là khách của tôi!" Ngô Tân Tuyên vào lúc này lên tiếng: "Vì một cái bật lửa của ngài sao?"
"Cậu cũng cút!" Tần Trọng Hàn quát lạnh một tiếng.
17 Edit: DinhHa.
Beta: Tiểu Mãn.
Tất cả mọi người nín thở, cho tới bây giờ chưa thấy qua loại đàn ông mặc âu phục sẽ xuất hiện ở Bất Dạ Thành, mà người đàn ông này không biết dùng từ gì để hình dung, chỉ thấy đàn ông kia tuấn mỹ giống như một vị thần, tròng mắt hẹp dài trong lúc lơ đảng quét qua một điểm nào đó, giống như dưới bầu trời đêm đen nhánh, ánh mắt hồ ly giống vậy quỷ dị, sự rùng mình ẩn chứa không nói ra được, để cho người khác nhất thời cả người run rẩy.
18 Edit: DinhHa + Tiểu Mãn.
Beta: Tiểu Mãn.
Tần Trọng Hàn ba ngày không đi làm, Tiêu Hà Hà không cần rót coffee cho anh, nhưng mà nghĩ đến đêm đó cô hét với tổng giám đốc, sau cùng cũng có chút không yên.
19 Edit: DinhHa.
Beta: Tiểu Mãn.
"Cô có ý gì?" Thanh âm bén nhọn của An Xuyến không kiềm chế được vang lên: "Ý cô là nói tôi cố ý?"
Hướng Tĩnh bĩu môi: "Có phải cô cố ý hay không thì trong lòng cô rõ nhất, canh nóng như vậy cô lại đổ lên tay Tiêu Hà Hà, cô nhìn cái tay cô ấy đi, bong rồi đấy.
20 Edit: DinhHa.
Beta: Lam Anh
Tất cả mọi người đều ngẩn ra, không biết Tiêu Hà Hà muốn nói gì.
Mà cô xem mắt vẻ mặt của mọi người, Tiêu Hà Hà lại không biết nên mở miệng như thế nào, nhìn mặt An Xuyến tái nhợt, cô không có mở miệng, cũng không muốn ở ngay trước mặt của mọi người mở miệng: "Không sao!"
Ánh mắt Tần Trọng Hàn híp một cái, xoay người trở lại phòng làm việc.