1 Tại vùng biên giới Tây Bắc của vương triều Đại Hạ, lúc này đây cảnh tượngchém giết đang diễn ra hết sức khốc liệt, máu chảy thành sông. "Xông lên. . .
2 Trông thấy Tiết Phỉ si mê nhìn mình chằm chằm, trong con ngươi bình thản củaTư Nam Tuyệt chợt lóe lên sự chán ghét, nhưng rất nhanh đã thu lại. "Vương phi cảm thấy sao rồi, có chỗ nào khó chịu không?"Giọng nói trong trẻo lạnh lùng mang theo sự uy nghiêm và sắc bén khiến ngườita không thể bỏ qua.
3 Sau khi Tiết Phỉ duỗi lưng một cái, trực tiếp tựa vào trên giường, mắt híp lại muốn ngủ. Ngũ Trà nhìn thấy những nữ nhân bới móc kia rời đi, Vương Gia ở lại, hếtsức vui mừng, cho rằng tiểu thư cuối cùng cũng khổ tận cam lai, rốt cuộc vương gia đã phát hiện ra điểm tốt của tiểu thư, nhưng nàng lại khôngngờ chủ tử nhà mình không có tiền đồ như vậy, trực tiếp nằm ngủ, gạtvương gia sang một bên.
4 Quá mức mệt mỏi, Tiết Phỉ ngủ thẳng đến trưa hôm sau mới thức dậy, lúc vừa tỉnh lại, nàng xoa đầu, trong đầu không ngừng hiện lên trí nhớ của nguyên chủ của thân thể này.
5 "Em hỏi Tư Nam Tuyệt?"Nghe được ba chữ Tư Nam Tuyệt, trên mặt Vân Hân Nhan thoáng hiện áng mây đỏứng, giọng nói càng ngọt ngào hơn: "Tỷ tỷ, chúng ta đi gặp vương gia cóđược không?"Rốt cuộc Vân Tuyết Phi cũng biết được tại sao nànglại tới, nha đầu này chắc cũng đã bị Tư Nam Tuyệt câu hồn, nam sắc thậtsự hại người rất nặng!Nhìn dáng vẻ rất không tình nguyện của Vân Tuyết Phi, vẻ mặt Vân Hân Nhan nhất thời buồn bực, buông cánh tay đangkhoác tay Vân Tuyết Phi: "Thế nào? Tỷ tỷ không muốn? Muội chỉ thay thểVân phủ đến vấn an vương gia thôi, điểm này một chút khoan dung tỷ tỷcũng không có sao?"Vân Tuyết Phi ủy khuất nói: "Muội muội hiểu lầm rồi, sao tỷ lại không để muội muội gặp vương gia, chẳng qua là.
6 Trong hậu hoa viên Hộ Quốc phủ, cẩm thạch được xếp thành một đường nhỏ, cỏxanh mềm mại, nước dưới ao trong suốt, trong ao hoa sen đua nhau nở rộ,hồ ddiepj nhẹ nhàng, chuồn chuồn cũng góp phần náo nhiệt.
7 Tống Thi Linh nhìn về nơi phát ra âm thanh, thấy Vân Tuyết Phi mặc một bộ quần áo màu hồngnhạt bên trong, bên ngoài khoác một tầng sa y màu trắng, tóc dài như mực tùy ý chải thành một búi tóc đơn giản, chậm rãi đón lấy ánh mặt trời mà đến, nhẹ nhàng xinh đẹp tuyệt trần, con ngươi quay vòng, mắt sáng lúngliếng, môi đỏ mọng khẽ cười yếu ớt.
8 Nhất thời Vân TuyếtPhi như bị một chậu nước lạnh tưới qua, lập tức bò dậy từ trên giườngmặc quần áo, mở rèm nội thất ra, quả nhiên nhìn thấy Tư Nam Tuyệt khíđịnh thần nhàn ngồi bên cạnh bàn ở phòng ngoài, Ngũ Trà bưng trà thượnghạng lên.
9 Nhanh đến buổi trưa, bọn nha hoàn nối đuôi mà vào, nhiều loại trân bảo ban thưởng cho Lâm Phượng viên. Có đồ trang sức làm bằng vàng ròng, có gấm vóc tơ mây quý hiếm, đá mắt mèo lớn như trứng gà vậy.
10 Vân Tuyết Phi điều chỉnh lại tâm trạng của mình, đi đến ghế dành cho chủ nhà ngồi xuống. Mặt trời vừa ló lên, những tia nắng xuyên qua cửa sổ, chiếu sáng cả căn phòng.
11 "Ơ ~ Nhị muội muội bị gì vậy? Sao lại nằm ở dưới đất?" Tần Hương Quân khắc chế nội tâm mừngnhư điên, lo lắng hỏi thăm. Khi nàng nghe nói kế hoạch đã thành công,liền lập tức đi tìm vương gia và Tống Thi Linh chưởng gia tới đây, lầnnày nàng muốn xem Vân Tuyết Phi sẽ giải thích thế nào.
12 Chỉ với mấy câu nhưng cũng đủ khiến cho Tần Hương Quân và Quan Tâm Liên chấn động đến độ mặt cắt không còn một giọt máu. Các nàng khó tin mở to hai mắt, hoảng sợ nhìn về phía nam nhân mà họ vẫnluôn ngưỡng mộ, trong đầu không ngừng vang lên câu nói "Thiếp chỉ là nôtỳ" , "Cho dù giết cũng không quá đáng".
13 Thị tẩm?Vân Tuyết Phi trợn tròn hai mắt, nhìn con ngươi hàm chứa nụ cười của nam tử trước mặt. Hình như đây là lần thứ hai nàng thảo luận vấn đề thị tẩm với Vương Gia, lúc nào thì nàng nói muốn thị tẩm, nàng muốn ngủ một mình, không phải ngủvới hắn.
14 Hôm sau, tin tức được truyền đi cực nhanh, không đến một canh giờ, từ trên xuống dưới Hộ Quốc vương phủ đều biết, Vương Phi là trưởng nhà, biểu tiểu thư thất thế.
15 Đợi sau khi Hỉ Thúy rời khỏi đây, Ngũ Trà lo lắng: "Tiểu thư, Hỉ Thúy tin được không?"Vân Tuyết Phi biết suy nghĩ trong lòng Ngũ Trà, khẽ mỉm cười: "Nàng ta làngười thông minh, chỉ cần ta chưởng gia một ngày, cũng không dám có hailòngNgũ Trà thấy tiểu thư nhà mình tự tin như vậy, cũng không tự giác cảm thấy an lòng, tiểu thư lợi hại như vậy, sẽ không chịu thiệt,bình thường nàng chỉ cần chăm chú nhìn cái tên tiểu đề tử, nhưng nàngcũng không dám phóng ra năng lực quá mạnh.
16 Màn đêm như nước, một bóng dáng lặng lẽ tiến vào phòng ngủ của Vân Tuyết Phi. Hắn nhẹ nhàng đẩy màn lụa trắng ra, mượn ánh trăng chiếu nghiêng vào ngoàicửa sổ, lẳng lặng xem xét kỹ lưỡng nữ tử trong ngủ mê.
17 Lúc Vân Tuyết Phi từ từ tỉnh lại, nhìn thấy chỗ cách mình không tới 10 cm, có gương mặt tuấn dật phi phàm. Nàng đưa tay ra sờ sờ, nhéo, cảm giác thật tốt, trơn nhẵn non nớt.
18 Ăn xong điểm tâm, Vân Tuyết Phi dặn Ngũ Trà cho đổi toàn bộ chăn và ga trải giường, còn mình thì đi đến đình bác giác nghĩ ngơi. Gió xuân phe phẩy, trăm hoa đua nhau khoe sắc tỏa ra hương thơm ngào ngạt,cách đó không xa, có một hồ nước được làm bằng đá hình tròn gọi là hồMinh Thúy, dưới ánh mặt trời chiếu rọi những cơn sóng gợn lăn tăn nốitiếp nhau, phá vỡ sự yên tĩnh vốn có của nó.
19 Những tia nắng chiều tắt liệm báo hiệu một ngày đã kết thúc, bóng đêm bắt đầu bao phủ khắp mọi ngõ ngách. Giải quyết xong các mâu thuẫn của nhóm tiểu thiếp, chỉnh lý lại sổ sách chitiêu trong vương phủ, Vân Tuyết Phi đấm đấm cái cổ mỏi nhừ, dự định đingủ.
20 Gió nhẹ nhàng phất qua, mang đến từng trận lạnh lẽo, đêm yên tĩnh, trongvườn Đông Lâm từng dãy đèn đuốc chiếu sáng như ban ngày. VânTuyết Phi ôm ngực, thất thần nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần,nàng cảm giác cả trái tim đang khẽ run, dường như muốn nhảy ra khỏi cổhọng.
Thể loại: Xuyên Không, Huyền Huyễn, Ngôn Tình
Số chương: 50
Thể loại: Trọng Sinh, Ngôn Tình
Số chương: 50