61 "Sao ngươi lại ở đây?" Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Tư Nam Tuyệt mang theo vài phần xa cách. "Tới thăm ngươi một chút!" Hạ Hầu Huyền như không nghe ra đối phương không thích, lại lạnh lùng trả lời.
62 Một áo choàng lam dài thêu thêu kim tuyến bọc thân, bên hông là đai lưng gắn hồng ngọc, dây màu trắng cột lại mái tóc dài ra sau, xem ra nữ nhân này muốn nữ giả nam trang, nhưng nhìn bộ ngực cao ngất nhô ra, hợp với cách ăn mặc của người này, thật sự có chút tức cười.
63 Vân Tuyết Phi trông thấy sân viện trống rỗng, không tự giác nhíu mày hỏi: "Sao hôm vắng tanh vậy? Bọn nha hoàn đi đâu hết rồi?"Ngũ Trà trả lời: "Nghe nói mấy ngày trước khách quý bị người trong vương phủ đánh, bây giờ đang điều tra đấy.
64 Hắn từng nói sẽ luôn chờ nàng, nàng bằng lòng lựa chọn tin tưởng hắn. Vân Tuyết Phi nghĩ, nếu nàng muốn quên đi quá khứ, nếm thử cuộc sống mới, Tư Nam Tuyệt là lựa chọn tốt nhất! Hắn sẽ kịp thời cứu mình tại thời điểm mình gặp nguy nan; cho mình một bờ vai dựa vào tại thời điểm mình đau lòng khổ sở; tin tưởng giúp đỡ mình vô điều kiện tại thời điểm mình bị người khác ức hiếp, ra mặt thay mình; vào phòng nấu canh khi mình đói bụng.
65 Đột nhiên một cơn gió mạnh quét qua, ngăn lời nói còn dư lại của Tần Hương Quân trong cổ họng, nàng ta ngã mạnh xuống đất, mặt cũng đánh trật, khóe miệng rỉ máu, cả người đau đớn, không thể tin ngẩng đầu lên, nhìn nam nhân trước mắt âm lãnh tàn nhẫn, đâu còn có nửa điểm phong thái thần tiên, lúc này hắn giống như ma quỷ đi ra từ địa ngục.
66 Đây không phải là giọng nói của ác nữ kia sao? Vân Tuyết Phi từ Tư Nam Tuyệt lồng ngực trung ngẩng đầu lên, nhìn sang nơi phát ra âm thanh, quả nhiên trông thấy tay ác nữ kéo một người đàn ông đi tới.
67 Đột nhiên nàng phát hiện hình dáng nữ nhân này càng nhìn càng quen mắt, giống như đã gặp qua ở đâu? Nàng tìm kiếm trong trí nhớ, hàn quang chợt lóe, tình cảnh mình bị quất roi hiện ra, chính là dân đen đó! Tức giận bị đè nén nhiều ngày rốt cuộc được dịp bộc phát, nghĩ đến sỉ nhục và đau đớn ngày ấy, nghĩ đến sự lo lắng sợ hãi lúc đó, nghĩ đến trên thân thể trắng nõn như ngọc này của mình bị hai vết sẹo xấu xí tựa như con rết.
68 Rốt cuộc Lữ Lệ Hoa nghe không vô nữa, tức giận đi ra từ sau lưng Hạ Hầu Huyền, lớn tiếng quát: "Câm mồm! Ngươi cái gì cũng không biết, tại sao nói như vậy?"Vân Tuyết Phi đảo mắt, không ngờ nữ nhân mới vừa rồi vẫn trốn ở phía sau lại đột nhiên đứng ra, nàng buồn cười nhìn mặt người đang chỉ trích mình: "Hả? Ta cái gì cũng không biết, ngươi thì biết gì nào?" Sao nàng có thể không biết? Nàng chính là kẻ ngốc kia, đợi đến một phút cuối cùng trước khi kết thúc sinh mệnh nàng mới biết được thì ra mình chỉ làm giá y cho người ta.
69 Mở miệng một tiếng dân đen, thật là chó không đổi được tính thích ăn phân, vẫn chưa học khôn ra!Vân Tuyết Phi không vui cau mày, nhắc nhở: "Ta đâu có bảo hắn không cưới hậu, ngược lại, vừa rồi ta cực lực đề cử ngươi làm Hoàng hậu, ngươi rộng lượng như vậy, không làm Hoàng hậu thật là đáng tiếc!" Sao nàng có thể không nhìn ra ác nữ này luôn tâm niệm vị trí Hoàng hậu, nhưng cho dù Hạ Hầu Huyền có lập hậu đi chăng nữa, vĩnh viễn cũng sẽ không là một nữ nhân động chút là cầm roi đánh người, miệng đầy thô tục như vậy! Ánh mắt Hạ Hầu Huyền nghiêm túc nhìn nữ nhân vội vàng trước mặt, ngữ điệu biểu thị sự chân thật đáng tin của chủ nhân nó: "Lúc nàng còn sống ta không đối xử tốt với nàng, phụ lòng nàng, sau khi nàng mất, ta cũng phải giữ lại vị trí ấy cho nàng, để nàng độc hưởng phần vinh quang này!"Tiết Phỉ đáng chết đó được độc hưởng, vậy nàng phải làm sao bây giờ? Lữ Lệ Hoa vẫn như cũ không chịu buông tay, chỉ cần có chút cơ hội, nàng đều muốn thử một lần, nàng suy nghĩ, giọng nói mềm mại vang lên: "Huyền, Tiết hoàng hậu nàng ấy yêu chàng như vậy, nhất định là hi vọng chàng sống hạnh phúc, hi vọng chàng cai trị tốt Đại Hạ Quốc, nàng hi vọng chàng lập hậu, để có người chăm sóc chàng nàng cũng có thể an tâm ở dưới đó!"Nàng còn có thể yêu ta sao? Hạ Hầu Huyền mê mang, hắn biết trước kia nàng rất yêu hắn, sâu hơn cả tình yêu của mình với nàng, nhưng hắn làm nhiều chuyện sai lầm như vậy, phản bội sự tín nhiệm của nàng dành cho hắn, hại nàng ngay cả mạng cũng không còn, nàng dưới lòng đất biết hết tất cả, làm sao sẽ tiếp tục yêu hắn? Nhất định là hận chết hắn rồi!Hai người kia thật ghê tởm! Một vì giảm bớt cảm giác tội lỗi trong lòng, ban cho nàng vinh quang của vị Hoàng hậu được độc sủng, đừng nói khi còn sống nàng chẳng hề để ý đến nó, vị trí này, lúc ấy nàng ngu dại chỉ muốn một lòng làm thê tử tốt của hắn, nàng biết hắn có mưu đồ với ngôi vị hoàng đế, cho nên nàng học võ công, nghiên cứu sách lược, chính là vì sau này có thể phò tá hắn.
70 Mùi vị tiểu nha hoàn hôm qua không tệ, Phong Cực sờ sờ cằm, nghĩ đến tiểu nha hoàn ngọt ngào và mỏng manh, trong lòng hắn lại dang lân cảm giác thương tiếc, làm nha hoàn thật đáng tiếc, hắn muốn phong nàng làm thiếp, sau khi quyết định xong, hắn hít một hơi đi tìm Tống Thi Linh.
71 Nhìn gương mặt toàn là vết sẹo trong nước, nàng nhẹ nhàng nhíu mày, hành động của cái bóng tỏng nước cũng giống vậy, gương mặt xấu xí này, sao có thể là nàng?Tống Thi Linh đưa tay vỗ nhẹ mặt, khuôn mặt trắng nõn ngày trước, hôm nay lại thô ráp khiến người ta nhìn liền muốn nôn, tại sao gương mặt này lại là nàng? Nàng khẽ gật đầu một cái, tự nhủ: "Không phải, không phải, đây không phải mặt của ta, ta nghiêng nước nghiêng thành, sao kẻ xấu xí này có thể là ta!"Phong Cực nhìn nữ nhân lừa mình dối người này, châm chọc: "Bây giờ ngươi còn không nhìn vào sự thật, đây không phải mặt của ngươi thì là của ai?" Nữ nhân này để ý nhất chính là dung mạo của mình, muốn khiến nàng khó chịu, thì phải bắt đầu từ vết sẹo của nàng, Tống Thi Linh, ngươi không để ta dễ chịu, ta sẽ khiến ngươi thống khổ!Nàng đột nhiên tức giận hất văng chậu nước xuống đất, giãy giụa đứng dậy, hét lớn về phía Phong Cực: "Ta nói, đây không phải mặt ta, không phải, không phải!"Chậu nước kêu loảng xoảng một tiếng, nước bên trong bắn ra làm ướt một mảng lớn.
72 Nhìn nữ nhân dưới thân nhắm chặt mắt, lông mi hơi động, mặt đỏ hồng, da thịt trắng nõn như tuyết, Tư Nam Tuyệt trước nay bình tĩnh vậy mà giờ đây con ngươi hiện lên tia máu, thở hổn hển, dời khỏi môi Vân Tuyết Phi, lướt qua cần cổ, đi xuống, lưu lại từng dấu vết phấn đỏ.
73 Bỗng dưng nghe được cái tên này, tim Vân Tuyết Phi hơi hồi hộp một chút, ngoài mặt thì ung dung, chẳng qua bàn tay nắm hắn đột nhiên siết chặt, nàng nhếch miệng cười, nói với Tư Nam Tuyệt: "Vương Gia, người có quen Tuyết Nhu tỷ tỷ của nàng ta à?" Cái tên này nàng đã sớm nghe từ trong miệng những người khác.
74 Nha đầu ngốc, thì ra là vì mình, một cô nương tốt biết bao nhiêu, hắn bước lên trước, không quan tâm lễ nghi, cầm tay Lê Họa, bàn tay nhỏ bé mềm mại trắng nõn không xương, bỗng chốc khiến lòng Phong Cực yếu mèm, hắn lập tức cam đoan nói: "Họa Nhi, nàng yên tâm, chờ ta lấy lại binh quyền, nhất định báo thù cho nàng!"Đột nhiên bị chiếm tiện nghi, Lê Họa không khỏi khó chịu, đã vậy còn là một mãng phu (người lỗ mãng), lúc nàng chuẩn bị rút tay, nghe được hai chứ binh quyền, mắt lóe tinh quang, hơi cắn môi, lấy tay còn lại phủ lên bàn tay to của Phong Cực, cảm không lời nào có thể miêu tả được nói: "Cám ơn Phong đại ca, huynh đối xử tốt với ta như vậy, ta không biết làm thế nào để báo đáp?"Phong Cực thoáng cái cảm thấy hình tượng mình cao lớn, hắn trải qua thời gian dài bị đè nén uất ức rốt cuộc hôm nay cũng đạt được sự thỏa mãn, đánh thắng trận cũng không sung sướng bằng ánh mắt ngưỡng mộ của mỹ nhận vào thời khắc này.
75 Vân Tuyết Phi đứng trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, gió thổi vào từng cơn, khiến tóc nàng nhẹ nhàng bay bay, trong phòng đèn thắp sáng trưng, bên ngoài lại là một khoảng không gian đen kịt, chiếu lên dung nhan nàng lúc sáng lúc tối.
76 "Ngươi có thể thử xem!" Tư Nam Tuyệt cười khẽ một tiếng, nhưng nụ cười lần này lại dẫn theo sát ý lạnh lẽo, hắn vẫn luôn hiểu rõ mình cần cái gì. Nếu như đã xác định thứ mình muốn, hắn chắc chắn sẽ không buông tay, bất kỳ sự cản trở uy hiếp người của hắn, hắn sẽ không nể tình diệt trừ hết!Hạ Hầu Huyền đột nhiên cười một tiếng, nụ cười cực mỏng, lan đến khóe miệng, nhưng vẫn không chạm tới đáy mắt: "Đùa với ngươi thôi! Dầu gì ta và ngươi cũng làm huynh đệ nhiều năm, loại chuyện thất đức này ta chắc chắn không làm!"Tư Nam Tuyệt hừ lạnh, đưa tay lấy một khối binh phù từ trong ống tay áo ra ném cho Hạ Hầu Huyền: "Chính ngươi tự giải quyết cho tốt!" Sau đó chậm rãi cất bước đi ra ngoài.
77 Đột nhiên một tiếng quát vang lên: "Tống Thi Linh, không cho phép ngươi đụng Họa Nhi!"Phong Cực tức giận khẩn trương chạy tới, lúc chứng kiến Tống Thi Linh cầm cây trâm khoa tay múa chân trên mặt Lê Họa, trái tim hắn gần như ngừng đập.
78 Hắn không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, Họa Nhi thuần khiết, yếu ớt như thế, nàng schỉ có chỗ dựa là mình!Phong Cực, bất chợt hắn cảm thấy thật sự rất hối hận!"Phong đại ca, nàng ta nói vậy là có ý gì?" Lê Họa đương nhiên nhìn ra ánh mắt trốn tránh của Phong Cực, nhưng đối với vấn đề này, nàng phải thăm dò trước.
79 Tư Nam Tuyệt khẽ chau mày, ngữ điệu trầm thấp: "Cái này là ai nói?"Quả nhiên chột dạ, Vân Tuyết Phi đè nén tức giận, trừng mắt Tư Nam Tuyệt hỏi "Ngươi thật sự coi ta là thế thân của nàng?"Tư Nam Tuyệt nhìn xoáy vào mắt Vân Tuyết Phi, đôi con ngươi thanh tịnh đẹp đẽ, chợt thở dài, có chút cảm giác vô lực: "Ta làm cho nàng nhiều như vậy, nàng còn không có cảm giác?"Ánh mắt tố cáo khiến tâm Vân Tuyết Phi chợt mềm nhũn ra, nàng mím môi một cái nói: "Ta chỉ muốn biết giữa ngươi và nàng rốt cuộc có quan hệ gì, có phải thật sự coi ta như thế thân của nàng không?"Xét đến cùng là vẫn chưa tin tình cảm của hắn đối với nàng, hắn cảm thấy hơi bị mất tinh thần, sắc mặt có chút uất ức: "Không phải ai cũng như Hạ Hầu Huyền, coi thế thân như bảo bối! Huống chi.
80 Nàng cho rằng cuối cùng mình cũng có quần áo mới rồi, khi nàng rưng rưng đưa tay lấy thì nữ nhân này lại dám nói: "Nữ nhi của kẻ chùi rửa bồn cầu, cho dù được mặc quần áo tốt, cũng không thể che giấu được mùi hôi phát ra từ trên người!"Nàng ta che miệng cười, dưới sự ủng hộ của bọn đệ muội rời đi, để lại nàng đứng nguyên tại chỗ lau nước mắt, lúc ấy nàng âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải trở nên nổi bật, tìm những tiểu thư thiếu gia đó báo thù.