21 "Ngươi chỉ là cái gì?" Vân Tuyết Phi buồn cười nhìn người vừa rồi còn vênhváo, hiện tại lại là bộ dạng của một biểu muội nhỏ bé. "Biểu ca,muội. . . muội.
22 Cánh môi chạm vào nhau, xúc cảm mát mẻ trong nháy mắt đánh thẳng đến tim. Thân thể Vân Tuyết Phi run lên, đầu óc cảm giác trống rỗng, đôi mắt của nàng mở to, đợi phản ứng kịp, xấu hổ và ủy khuất cùng nhau phát ra, giãygiụa muốn đẩy nam nhân trước mắt ra, nhưng là bất đắc dĩ, hai tay bị kìm sau lưng, nàng như con thú bị nhốt giữa lồng ngực của hắn và cánh cửa,bất lực chịu đựng lửa nóng hắn cấp cho.
23 Nghe được âm thanhquen thuộc, nàng thầm kêu không được, sao không nghĩ đến nơi này là nơicông chúng, nàng cũng đã có phu quân trên danh nghĩa. Nhất là còn gặp Tư Nam Tuyệt và Quan Tâm Liên ở chỗ này, nàng thật sự muốn kẽ đất để chuivào.
24 Tư Nam Tuyệt lạnh lùng liếc nàng một cái: "Ngươi nghĩ nhiều! Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi một câu, chú ý thân phận của mình!"Lưu lại một câu nói như vậy, Tư Nam Tuyệt cũng không quay đầu lại rời đi.
25 Thời tiết tháng năm hay thay đổi , tối ngày hôm qua còn là cuồng phong nổilên bốn phía, mưa to tầm tã, hôm nay lại ánh nắng cao rực rỡ, chim hóthoa thơm.
26 "Ngươi nói bậy! Bảnphu nhân ép buộc ngươi lúc nào chứ?" Tần Hương Quân khẩn trương đứng racãi lại: "Tiện tỳ lớn mật, bản phu nhân đối đãi ngươi không tệ, vậy màngươi dám vu oan bản phu nhân!"Sơ Thất sợ sệt co rút cơ thể lại, giống như nghĩ đến điều gì đó, cây ngay không sợ chết đứng hét to: "Làđại phu nhân ép buộc nô tỳ, nô tỳ có chứng cớ!"Nói năng hùnghồn, lập tức khiến Vân Tuyết Phi càng thêm không thích Tần Hương Quân,trong chuyện sắp đặt thị tẩm, nàng vẫn cho Tần Hương Quân một chút mặtmũi.
27 Đêm đen gió lớn, một bóng đen lẻn vào Hi Phong viện. Quan Tâm Liên đắm chìm trong vui sướng, Tần Hương Quân chết, mình sẽ là đạiphu nhân, cách vị trí Vương phi càng gần hơn, nghĩ tới đây, nàng ta lặptức cảm thấy vô cùng hả hê.
28 Ánh tà dương ngã sang hướng Tây, nước chảy vạn dặm, xa xa khói bếp lượn lờ, một lục y thiếunữ khoảng mười lăm mười sáu tuổi ngồi trên bờ sông nhìn về phương xa.
29 Mặt trời bên ngoài càng lúc càng lớn, xem ra sắp tới buổi trưa rồi. Vân Tuyết Phi vẫn như ngày thường, vẻ mặt bình tĩnh ngồi trước bàn, cầmsách dạy đánh cờ nghiên cứu ván cờ, tiêu phí đến buổi trưa.
30 Vân Tuyết Phi nhìn đôi cực phẩm trước mắt này, trầm mặc một lúc sau lạilạnh lùng mở miệng: " Người đâu, kéo Quan Tâm Liên ra ngoài loạn cônđánh chết cho bổn vương phi!"Quan Tâm Liên run rẩy, càng thêmkéo chặt y phục Quan Bạch Nguyệt, thân thể ở nơi không ai thấy run rẩy,nàng bất lực nhìn Quan Bạch Nguyệt, trong mắt lộ vẻ cầu xin: "Bác, ta.
31 "Ha ha ~ thật sao?"Quan Tâm Liên tuyệt vọng nhìn nam nhân không có tâm này, nàng chậm rãilui về phía sau, lau nước mắt trên mặt, đột nhiên cười quỷ dị một tiếng, hung hăng đụng tới trên cây cột hướng đối diện.
32 Nụ cười của Vân Tuyết Phi cứng lại ở miệng, chắc hẳn ngày hôm qua chọc giận hắn, đã như vậy,nàng đưa khay trên tay cho Đông Hủy: "Ngươi cầm vào đi, để cho hắn nhanh ăn lúc nóng, bổn vương phi đi trước ~"Đông Hủy chỉ đứng cung kính, không có đưa tay nhận khay: "Vương gia đã ăn rồi, xin vương phi bưng trở về đi thôi!"Vân Tuyết Phi nhìn nha hoàn đúng mực trước mắt, nhìn kỹ hồi lâu, nàng cười lạnh nói: "Đã như vậy, ta cũng không phiền toái!"Xoay người trở về đường cũ, lông mày như núi tản ra ưu sầu và tức giận.
33 Đô thành Đại Hạ, ở kinh thành, là địa phương phồn hoa nhất toàn nước, bất kể là mặc, hay ăn, chơi, đều là tốt nhất. Vân Tuyết Phi ăn mặc như tiểu công tử, nhìn nhìn bên này, sờ sờ bên kia, giống như tên nhà quê chưa từng thấy qua chợ.
34 Mặt trời lặn, ánh nắng chiều bao phủ cả chân trời, so với buổi trưa, ít đi mấy phần nóng ran, nhiều hơn một ti lạnh lẽo. Ngũ trà đi qua đi lại ở trước cửa phòng ngủ Vân Tuyết Phi, thỉnh thoảng lại nhìn ra bên ngoài Lâm Phượng viên, nhưng vẫn không nhìn thấy người,trong lòng nàng nóng nảy như kiến bò trên chảo nóng, trong miệng khôngngừng nói thầm: "Trời sắp tối rồi, sao tiểu thư còn chưa trở về nữa? Cóthể đã xảy ra chuyện gì rồi không?" Càng nghĩ càng căng thẳng, mặc dù cùng đi ra ngoài với Cảnh vương gia, có thể đảm bảo an toàn, nhưng cô nam quả nữ, bây giờ còn chưa trở về, nếu để vương gia biết, vậy làm sao bây giờ?Có câu nói sợ điều gì sẽ gặp điều đó, Ngũ Trà vừa mới nhắc tới, lặp tức nghiêng mắt nhìn thấy vương giavà Tam phu nhân đi qua bên này.
35 Trong khoảnh khắc Vân Tuyết Phi ngã xuống Hạ Hầu Cảnh tiếp được nàng, ôm trong ngực, mắt hắnẩm ướt, động tác trong tay không chút dừng lại: "Tại sao? Tại sao chúngta quen biết chỉ có mấy ngày, cái người ngu ngốc này lại đi che chắn cho ta những hai lần!" Vân Tuyết Phi muốn nói,hai lần sao? Còn chưa đủ, Tiết Phỉ nợ ngươi quá nhiều, cho dù cái mạngnày có mất đi, cũng chưa đủ để trả sạch sự áy náy của nàng với ngươi!Nhưng nàng đột nhiên không thể mở miệng nói chuyện, chỉ có thể bi thương nhìn hắn, trong lòng hi vọng ông trời nghe được lời khấn cầu của nàng, đểcho hắn sống sót thật tốt! Bất chợt trênđường phố yên tĩnh xuất hiện tiếng vó ngựa cộc cộc, Vân Tuyết Phi cảmthấy hơi thở quen thuộc khiến người ta an tâm cách nàng càng ngày cànggần.
36 Ánh mặt trời ấm áp xuyên thấu qua cửa sổ chiếu rọi cả căn phòng, hất vào trên người đôi nam nữ đang ngủ say, trong không khí phảng phất hương hoa trôi lơ lửng như có như không.
37 Tư Nam Tuyệt khẽ nhíu mày, ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng quét qua Ngũ Trà, vô cùng mấthứng mất hứng vì chuyện tốt của mình bị cắt đứt. Ngũ Trà bị ánhmắt lạnh lùng này thức tỉnh, vội vàng lấy hai tay che mắt, căng thẳngnói: "Nô tỳ không nhìn thấy gì hết, không nhìn thấy gì hết.
38 " A Cảnh, nếu ngươi từ bỏ quyền kế thừa ngôi vị hoàng đế, ta liền đi với ngươi. ""A Cảnh, thật xin lỗi, ta lừa ngươi, ta yêu Huyền ca ca!""A Cảnh, ngươi đi đi, ta muốn làm tân nương của Huyền ca ca!".
39 Chân trời hiện ra sắc trắng, từ từ bị một số ráng mây hồng che kín, sắc trời dần dần sáng lên. Cùng với tiếng con cờ rơi xuống đất, một giọng nữ vui mừng hả hê vang lên: "Ngươi lại thua rồi!"Ngay sau đó tiếng cười dịu dàng cưng chiều của phái nam xuyên thấu qua khe cửa truyền đến.
40 Bóng đêm mông lung nhưng ở trong kinh thành từng dãy đèn lồng treo lên, sáng như ban ngày. Nhìn người bán hàng rong xung quanh ra sức thét, Vân Tuyết Phi không khỏicảm thán: "Còn náo nhiệt hơn ban ngày!" Sau đó quay đầu hỏi: "Nghĩ nhưthế nào lại dẫn ta ra ngoài dạo chợ đêm?"Con ngươi lưu ly sáng trong vẫn không nhúc nhích nhìn hắn, như một ao nước trong, nhìn vào lòng người, cực kỳ thoải mái.