1 Cô vẫn luôn chờ anh, đợi anh ở đó, nhưng liệu anh có nhớ không?
*****
Mùa hè năm 2016.
-“Mọi người con về rồi đây ạ!” Dương Minh Anh Tuyền hớn hở với quả bóng rổ hét lớn chào bố mẹ.
2 Một tuần sau, khi thủ tục ly hôn hoàn tất, tại căn biệt thự :
-“Căn nhà này cô cứ ở đây, tôi và Anh Tuyền sẽ dọn đi nơi khác. ”
-“Không cần, bây giờ tôi sẽ dọn đồ đi ngay.
3 -“Tái hôn ?” Giọng nói lạnh lùng phát ralàm người nghe không khỏi rùng
mình.
-“Đúng vậy!” Người phụ nữ đối diện Lục Thiên e dè trả lời.
Bà là Lục Kiều Ân.
4 -“Anh Tuyền về rồi đấy à! Nhanh qua đây chào dì Lục đi con. ”
“Bộp” Điện thoại của cô đã rơi xuống dưới đất.
Anh Tuyền sững sờ hết nhìn Dương Minh Hạo rồi lại nhìn bà Lục.
5 Rốt cuộc thì cô vẫn chọn cái phao Tử Anh để cầu cứu. Đi đâu mà chẳng lại bị bắt về cơ chứ! Và đúng như vậy cô vừa ở căn hộ của Tử Anh thì liền bị tìm ra ngay.
6 -“Nếu rảnh rỗi quá, thì hay nghĩ xem làm thế nào để giúp cho ba cô đi! Có buồn cười hay không khi con gái đã lớn vậy rồi mà Dương Minh Hạo vẫn phải cồng lưng bù đầu nghĩ cách cứu công ty.
7 Lục Thiên đưa Anh Tuyền về , cô không thèm liếc Lục Thiên đến một cái liền mở cửa xông thẳng vào nhà.
-“Anh Tuyền hôm nay thế nào con?” Dương Minh Hạo thấy Anh Tuyền thì liền bỏ tờ bảo đang cầm trên tay xuống hỏi han.
8 Ba tuần sau.
Cuối cùng chân của Anh Tuyền đã khỏi hẳn. Quả thật trong suốt ba tuần bó bột, Anh Tuyền cảm thấy vô cùng khó chịu vì ngày ngày phải cặp một cái nạng bên mình.
9 Thời gian vui chơi qua đi, bây giờ lại quay về thời gian của học tập. Anh Tuyền vẫn như vậy hằng ngày cắp sách đến trường, trưa ở lại kí túc xá rồi tối lại về nhà ăn cơm.
10 Ngày hôm sau, Anh Tuyền đang học giữa buổi thì cô liền bị gọi lên phòng hiệu trưởng.
“Cốc. . cốc. . ”
-“Vào đi!” Tiếng hiệu trưởng trầm ồm phát ra.
11 -“Hừm, Lục Thiên, anh cũng chậm quá đấy! Tôi đứng chờ mỏi cả chân rồi!”
-“Đây là thái độ của cô khi nhờ người khác giúp đỡ?”
-“À, hì hì, anh trai Lục vào thôi!” Lục Thiên sững sờ.
12 Em như một ngọn lửa
Sưởi ấm trái tim lạnh giá của anh.
Em nhẹ nhàng như cơn gió
Bước vào cuộc đời anh rồi lặng lẽ vụt qua…
-“Ay, Lục Thiên à, chỉ cho em câu này đi, em làm hoài không ra.
13 Dương Minh Anh Tuyền có thói xấu là rất lâu tỉnh ngủ. Sáng nào bước xuống cầu thang cũng suýt nữa hụt chân, Lục Thiên sống ở đây đã lâu cũng biết, có hôm cô chút nữa ngã cầu thang làm anh không khỏi lo lắng.
14 -“Thiên, anh thật tính không trở về? Chủ tịch và toàn thể nhân viên tập đoàn LUX đang đợi anh!” Giọng nói chất vấn của người phụ nữ vang lên trong quán cà phê.
15 -“Lục Thiên anh trở về Mỹ đi! Em ở thành phố B không cần anh nữa!”
-“Được!”
***
-“Anh Tuyền, cậu làm bạn gái mình đi!” Trạch Ngư trân trọng tuyên bố.