1 Thành phố A mùa hè rất nóng, còn được gọi với danh xưng " chảo lửa".
Diệp Phồn Tinh đầu đầy mồ hôi, vừa tới cửa nhà, chỉ nghe thấy tiếng kháng nghị của em trai Diệp Tử Thần, "Con không muốn đi học!"
Mẹ Diệp âm thanh vô cùng nghiêm túc, "Con nhất định phải đi học! Con là con trai duy nhất của nhà mình, nếu như con không đi học, sau này mẹ và cha con già rồi, dựa vào ai?"
"Chị gái thành tích không phải rất tốt sao? Bố mẹ để cho chị ấy đi học là được rồi.
2 Diệp Phồn Tinh nói: "Mẹ muốn cho Tử Thần đi học, muốn để cho con lấy chồng?"
Bởi vì mới vừa ở bên ngoài chạy về, Diệp Phồn Tinh thở hổn hển, cô sở dĩ mệt như vậy, phần lớn nguyên nhân là do lời nói của mẹ làm cô thêm mệt mỏi.
3 Đi vào rồi nói sau đi!" Triệu Gia Kỳ dẫn Diệp Phồn Tinh vào cửa, mẹ Triệu hôm nay cũng ở đây
Nhìn thấy Diệp Phồn Tinh đi vào, cười hỏi: "Tinh Tinh tới chơi à cháu.
4 Chuyện Diệp Phồn Tinh đang đi làm, lừa gạt Cố Vũ Trạch, nhưng không có lừa gạt Triệu Gia Kỳ.
Bởi vì, cô nghĩ ở trước mặt người yêu vẫn nên giữ lại một chút lòng tự trọng, còn bạn thân thì không cần phải vậy.
5 Tay đã bị thương, mà anh ta còn bình tĩnh như thế, chẳng lẽ là não có vấn đề?
Diệp Phồn Tinh không có suy nghĩ nhiều như vậy, dọn sạch mảnh vỡ quét, liền đi tìm hộp đựng thuốc, cô nhớ đến nơi này có cái hòm thuốc, cô trước đã từng nhìn thấy.
6 "Nhưng mà, chú muốn tôi giúp chú như thế nào?" Cô không có thứ gì, cũng không có năng lực gì.
Phó Cảnh Ngộ nói: "Tôi thiếu một người có thể cùng tôi kết hôn.
7 Trên thực tế,coi như là hiện tại với điều kiện của Phó gia, muốn tìm một cô con dâu có điều kiện tốt, cũng không phải là không tìm được. Chẳng qua là, Phó Cảnh Ngộ không chỉ bị thương ở chân, mà chủ yếu hơn chính là trong lòng.
8 Giờ phút này nhìn lấy Diệp Phồn Tinh trở lại, mẹ cô - Diệp mẫu lạnh một tiếng, "Không phải nói tao không phải là mẹ mày sao? Còn trở lại cái nhà này làm gì! Nhìn là thấy phiền,cả ngày đều ở bên ngoài, cũng không về nhà giúp đỡ cái gì.
9 Trước cửa nhà họ Diệp
Diệp Tử Thần khó hiểu nhìn Tưởng Sâm,hỏi "Anh là ai?"
"Diệp Phồn Tinh hai ngày không đi làm, tôi tới xem cô ấy thế nào. "
Mặc dù trong lòng khó chịu, nhưng thái độ Tưởng Sâm, vẫn duy trì lễ độ.
10 Diệp Phồn Tinh nhìn chai thuốc đang truyền, còn hơn phân nửa, "Tôi không sao, thật ra thì không cần phiền toái như vậy, ngủ một giấc là khỏe lại thôi, thật đấy.
11 Ngược lại một bên Phó Cảnh Ngộ lên tiếng, "Cậu đi ra ngoài đi. "
Tưởng Sâm nói: ". . . Vâng thưa tiên sinh. "
Không biết tại sao, anh ta lại mơ hồ cảm thấy, Phó tiên sinh có chút mất hứng.
12 Diệp Phồn Tinh vừa mới dứt lời, Bà Diệp giơ tay lên, cho cô một cái tát, trực tiếp đem Diệp Phồn Tinh đánh ngẩn.
Mặt đã tê rần nửa bên. . .
Vì buộc cô lập gia đình, mẹ lại đánh cô?
Không chỉ như thế, bà Diệp còn khóc, "Lão Diệp, ông xem một chút con gái của ông, nó làm cho tôi tức chết rồi!"
Diệp Phồn Tinh Trực tiếp cầm lấy hành lý ra cửa.
13 Diệp Phồn Tinh dĩ nhiên không thể nói là bởi vì cô đang suy nghĩ lung ta lung tung, cô sờ trán của mình một cái, "Có thể là bởi vì bị bệnh còn chưa khỏe đi!"
Cô tùy tiện tìm một cái lý do, Phó Cảnh Ngộ cũng rất là nghiêm túc.
14 Thuốc tác dụng phụ rất mạnh, cô đầu vừa mới dính vào gối, liền ngủ không biết trời đất.
Phó Cảnh Ngộ còn chưa đi, không thể tin được nhanh như mà cô đã ngủ mất rồi.
15 Chị ấy so với Phó Cảnh Ngộ lớn mười mấy tuổi, mẹ sinh Phó Cảnh Ngộ sinh muộn, cho nên, được Diệp Phồn Tinh gọi là chị, chị cũng thật cao hứng. Dù sao Diệp Phồn Tinh nhìn qua, tuổi tác cũng không lớn hơn con trai của chị bao nhiêu.
16 "Tuổi tác không sai biệt lắm nhưng cũng là mợ nhỏ của con. "
Thân phận ở chỗ này!
Phó Linh Lung cảm thấy có chút kỳ quái, con trai bình thường cũng không phải hay câu nệ như vậy, hôm nay là thế nào?
Chị đối với Cố Vũ Trạch nhỏ giọng nói: "Con muốn chọc cậu con mất hứng?"
Hắn không gọi, chính là không nể mặt Phó Cảnh Ngộ.
17 Nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, bà Phó có chút băn khoăn, "Tiểu Diệp tuổi không lớn lắm nhỉ?"
Thoạt nhìn cùng Cố Vũ Trạch không sai biệt lắm.
Diệp Phồn Tinh còn là một học sinh, trên người mười phần cảm giác ngây ngô.
18 Hai ngày sau, Diệp Phồn Tinh khỏi cảm mạo, rốt cục thì hoàn toàn khỏe mạnh lại rồi.
Lúc cô rời giường, Phó Cảnh Ngộ không ở nhà, sau khi trở lại thành phố A, anh liền bắt đầu bận rộn.
19 Đinh Phỉ Phỉ tiếp tục hướng về phía Diệp Phồn Tinh bát quái: "Cố Vũ Trạch cô, không phải là bởi vì biết chuyện nhà cô rất nghèo chứ?"
Diệp Phồn Tinh: ".
20 Những lời này, bí mật, vẫn là Triệu Gia Kỳ nói.
Học chung trong một trường học, nhìn Đinh Phỉ Phỉ hot như thế, Triệu Gia Kỳ trong lòng dĩ nhiên không thoải mái.