1 Nửa giờ trước, Nhan Tiêu bị cấm túc ở nhà, xách dép từ phòng ngủ thẳng một đường đi đến lầu một phòng khách. Hoàn mỹ tránh qua tiếng hát của mẹ ở phòng bếp, vượt qua góc khuất ti vi cha đang xem, cô liền lăn một vòng sờ tới chốt cửa, có thể so sánh với đặc công FBI thực hiện một loạt động tác có độ khó cao mà thành công trốn ra khỏi nhà.
2 Đèn rất chói mắt, mắt Nhan Tiêu mở he hé, nhìn thấy Hoắc Trạch Tích cách mình rất gần, ngồi lên cái ghế, dùng bút đèn kiểm tra miệng cô. Vẻ mặt anh ấy rất chú tâm, chỉ lộ ra mi mắt sạch sẽ.
3 Chưa tới tám giờ sáng, mẹ Nhan từ phòng ngủ đi ra đã thấy Nhan Tiêu tóc tai bù xù vành mắt xanh đen ngồi ở phòng khách.
"Con. . . " Mẹ Nhan sợ hết hồn, lời còn chưa nói ra hết, Nhan Tiêu đột nhiên hai mắt sáng lên nhào vào người mẹ.
4 Thời gian đợi ở phòng khám bệnh rất nhanh đã tới số của Nhan Tiêu. Nằm ở trên ghế, tim Nhan Tiêu đập bịch bịch, Hoắc Trạch Tích bưng thiết bị đi tới, Nhan Tiêu ko nhịn được nhìn anh nhưng anh chỉ nhìn môi nàng trong chốc lát, nhàn nhạt mở miệng: "Lau môi son đi"
Hôm nay Nhan Tiêu son môi, cố ý dùng sắc đẹp hạ gục nam thần, nhưng cô lại quên thoa son sẽ ảnh hưởng tới việc khám bệnh, bây giờ hối hận muốn chết.
5 Nhìn trần nhà, Nhan Tiêu nằm hình chữ "Đại"* trên giường.
*Đại 大
Đồ trang sức đã tháo sạch sẽ, tóc cũng bị búi thành một búi lộn xộn, nghĩ tới hôm nay cùng nam thần ba năm ăn cơm tối, cô cảm thấy như đang nằm mơ.
6 Nhan Tiêu khóc không ra nước mắt: "Đại ca, anh bắt lầm người! Chúng tôi không phải ăn trộm!"
Bảo vệ không quan tâm tới, tiếp tục túm lấy cô lôi đi. Xung quanh người vây lại ngày càng đông, Nhan Tiêu nhỏ nhẹ nói: "Anh là đàn ông à, lôi kéo tôi như vậy không mất mặt hay sao?"
Bảo vệ do dự một chút rồi tiếp tục kéo Nhan Tiêu ra ngoài: "Cô không lừa được tôi đâu!"
Nhan Tiêu cảm thấy vui mừng vì mình còn đang mang khẩu trang, nếu không cô thật muốn đập đầu tự tử ngay chỗ này.
7 Nhan Tiêu nhận ra người đàn ông đeo mắt kính này, đây là người cô nhìn thấy đã ở cùng trong phòng khám bệnh của bác sĩ Hoắc.
Bác sĩ đeo mắt kính nhìn chòng chọc Nhan Tiêu mấy lần, lại chuyển hướng Hoắc Trạch Tích: “ Hai người là thật?”
Nhan Tiêu đang nuốt cơm thiếu chút nữa là sặc, ho khan mấy tiếng, Hoắc Trạch Tích vẫn còn bình tĩnh, hơi mắng: “ Cậu đùa gì vậy?”
“ Vậy vị này là?” Mắt kiếng nháy nháy mắt đánh giá Nhan Tiêu
“Bạn” Hoắc Trạch Tích nói sang chuyện khác: “ Ăn cơm không?”
“Tớ không có người đẹp cùng ăn cơm nên đã ăn xong lâu rồi!” Mắt kiếng chưa cam tâm, ngồi cạnh Hoắc Trạch Tích, hỏi Nhan Tiêu: “Nói về cô gái này đi, cô thật là bạn bình thường của cậu ta?”
Nhan Tiêu đâm đũa vào đĩa cơm, mang chút miễn cưỡng cười: “Ừ”
Cô nhìn ra người đàn ông này cùng Hoắc Trạch Tích quan hệ không tệ, đối mặt với bạn của anh, cô vẫn sẽ hơi khẩn trương.
8 Khám xong bệnh nhân cuối cùng thì cũng đã hoàng hôn.
Làm việc ở bệnh viện tư nhân thì tan làm khá sớm, chỉnh lí xong tài liệu, đóng máy vi tính lại, Hoắc Trạch Tích ngồi trên ghế, mắt nhắm mỏi mệt xoa xoa huyệt Thái dương.
9 "Gia Gia, con kêu dì là dì đi, dì cho con miếng socola này!"
Nhan Tiêu vừa mua miếng socola sữa bò Thụy Sĩ, lấy ra trước mặt thằng bé quơ quơ. Theo lý thuyết, trẻ con cái gì cũng không biết, một chút ngon ngọt là có thể dỗ dành.
10 Đi theo Hoắc Trạch Tích về nhà của anh, hồi lâu Nhan Tiêu mới choáng váng suy nghĩ lại. Cô còn đang mặc bộ đồ ngủ có tai thỏ!
Làm sao mà mỗi lần gặp anh bộ dạng cô đều rất chật vật?
Một đường yên tĩnh, cảm giác như Hoắc Trạch Tích thật khó đoán, Nhan Tiêu cũng yên lặng, một là sợ anh nói cô nói chuyện nhàm chán, hai là.
11 Cứ tưởng là người bạn nhỏ có thể giải vây cho mình, không ngờ càng bôi càng đen.
Nhan Tiêu đứng dậy, trong mắt lại xuất hiện bóng vạt áo màu trắng, Hoắc Trạch Tích đã mặc xong áo sơ mi đi tới, nửa ngồi chồm hổm xuống hỏi Gia Gia: " Con chơi một mình à?"
Gia Gia lắc đầu: " Còn có dì Nhan Tiêu nữa ạ.
12 Hẹn em gái của Hoắc Trạch Tích vào lúc hai giờ rưỡi chiều, địa điểm là quán trà bên trong cao ốc Không Trung.
Nhan Tiêu mặc đồ tương đối bình thường, trang điểm nhẹ nhàng, tự nghĩ trong đầu phong cách này chắc sẽ thu hút ấn tượng tốt từ các cô gái trẻ.
13 Thứ hai, Nhan Tiêu cúp học thực hiện chiến lược theo đuổi nam thần, ngồi xe đi đến bệnh viện của Hoắc Trạch Tích, mua mấy ly cà phê Starbucks mang vào.
14 Không dám đem chuyện này nói cho Hoắc Bình Quả, Nhan Tiêu khóc lóc kể cho Nhiếp Sơ Sơ nghe.
Nhiếp Sơ Sơ đúng thật là "bạn thân thân ai nấy lo", không cảm thông mà còn cười nhạo Nhan Tiêu, "Trước khi chạy đi đáng lẽ cậu phải nói là cần đi tiểu đấy!"
Nếu không phải Nhiếp Sơ Sơ đang ở đầu bên kia điện thoại, Nhan Tiêu thật sự có thể nhéo vào mặt của cô bạn rồi, cảnh cáo: "Cậu còn cười nữa, tình bạn của tớ và cậu chấm dứt ở đây đi!"
"Không cười nữa, cậu gặp loại chuyện này.
15 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Buổi sáng thứ bảy trời còn chưa sáng, Nhan Tiêu bị tiếng chuông điện thoại đánh thức như đòi mạng.
16
Hoắc Bình Quả đi rồi, bên ngoài an tĩnh lại, Nhan Tiêu đi ra cửa nhìn một cái đã thấy Hoắc Trạch Tích đang đi tới.
Cô nhìn anh cười, trong lòng bắt đầu đánh trống.
17
Đi theo Hoắc Trạch Tích lên lầu, đến phòng vệ sinh, Nhan Tiêu mới biết bộ dạng của mình có bao nhiêu chật vật.
Quần áo tất cả đều ướt, dán sát vào người, tóc cũng dính vào nhau, ánh mắt sưng đỏ lên.
18
Đồng hồ sinh học của Nhan Tiêu hôm nay ngưng hoạt động, 7 giờ Nhan Tiêu đã tỉnh dậy, sớm hơn bình thường hai tiếng.
Ngoài cửa có tiếng động, Nhan Tiêu xuống giường mở cửa đưa đầu ra xem, bên cạnh cửa sổ sát đất là bóng lưng của Hoắc Trạch Tích, mặc bộ đồ vận động bó sát người, đang chạy trên máy chạy bộ.
19
Gần đây Nhan Tiêu có điểm lạ. Các bạn cùng phòng không hẹn mà cùng có tư tưởng
Từ sau khi cuối tuần cô về nhà rồi lên, không chỉ không trốn học mà mỗi ngày còn luyện tập khiêu vũ say mê, thật là chăm chỉ khiến người khác tức lộn ruột.
20 Y tá phòng khám 102 phát hiện, hôm nay bác sĩ Hoắc tâm trạng không tốt, ngoại trừ những việc cần thiết phải mở miệng, còn không thì không lên tiếng, cả người tỏa ra khí lạnh khiến không ai dám đến gần.