1
“Rời giường, nhanh rời giường, nhìn xem đã tới lúc nào rồi. Nha đầu ngươi hết ăn lại nắm, y chang cậu ngươi, cả ngày không biết kiếm tiền, chỉ biết ăn, ăn, ăn”.
2
Lâm Tiểu Trúc đi đến cửa nhà, Liễu thẩm đã từ trong cửa đi ra gọi nàng lại “Tiểu Trúc, thẩm thẩm có nấu ốc nước ngọt, đến nếm thử đi”
“Không cần, Liễu thẩm, ngươi để cho Tiểu Vũ, Tiểu Xuân ăn đi”
“Không cần nhiều lời vô nghĩa như vậy, bảo ngươi ăn thì ngươi cứ ăn đi’ Liễu thẩm kéo nàng đi vào trong viện “cũng không nhiều thịt, chẳng qua là hương vị bình thường thôi.
3
Lâm Tiểu Trúc bất chấp đồ ăn còn nóng cũng không ngẩng đầu lên mà nhanh nhẹn cắn mấy ngụm, cho đến Tần thị cầm củi gỗ xông đến chổ nàng, nàng mới nhanh như chớp chạy theo cửa sau ra ngoài.
4
Bất tri bất giác con thỏ đã bị nàng gặm hơn phân nửa, vỗ vỗ cái bụng tròn vo, thích ý thở ra một hơi, sau đó hái lá ngô đồng rửa sạch rồi đem bao chỗ thịt con lại để vào trong ngực, tiếp theo là chui vào sơn động gần đó đánh một giấc.
5
“Bên ngoài núi?” Lâm Tiểu Trúc nghe được thì hai mắt sáng lên nhưng nghĩ tới hai từ mua người thì lại nhíu mi. Trèo [bad word] lội suối tới nơi thâm sơn cùng cốc này để mua người thì có gì tốt, nếu bị mua rồi bán đến thanh lâu thì chi bằng chết già ở nơi này.
6
Lâm Tiểu Trúc thấy bọn họ rời đi thì khẩn trương hẳn lên, vất vả lắm mới có người bên ngoài tới, có thể nói đây là cơ hội duy nhất để nàng rời khỏi nơi này, chạy vội tới, lớn tiếng nói “các ngươi muốn chọn người thế nào? Không thử sao biết ta không phải là người các ngươi muốn chọn chứ?’
Thanh âm thanh thúy của nàng vang lên rõ ràng trong tiếng ồn ào huyên náo của mọi người, làm cho chung quanh nhất thời yên tĩnh lại.
7
Lão nhân râu dê chán ghét liếc Tần thị một cái, không kiên nhẫn phất tay nói “tránh xa ra, tránh xa một chút”
“Khụ khụ khụ…” Bên cạnh truyền đến tiếng ho nhẹ liền thấy thiêu niên dùng một cái khăn tinh mỹ che miệng, nghiêng người ho khan.
8
Lão nhân râu dê thấy ăn xong chén cháo, tinh thần của công tử có vẻ tốt hơn thì cũng thả lỏng tâm tư, lại thấy công tử gật đầu đồng ý liền mỉm cười nói với Lâm Tiểu Trúc “được rồi, nhận ngươi”
“A?” Người trong thôn đều kinh hỉ nhìn Lâm Tiểu Trúc, “nhận? không phải nói tư chất không tốt sao?”
“Đúng như ta nói, mua Tiểu Trúc bọn họ nhất định sẽ không bị thiệt, một đứa nhỏ nhu thuận lại làm cái gì cũng tốt”
Liễu thẩm nhìn Lâm Tiểu Trúc, vui mừng nói: “Ai, đứa nhỏ này, cuối cùng đã hết khổ.
9
“Tiền này không thể đưa cho nàng” Lâm Tiểu Trúc lên tiếng nói với lão nhân râu dê, Tần thị quay đầu nhịn nàng, ngoác miệng mắng “người cậu ma quỷ của ngươi còn đang nằm ngay đơ ở nhà kìa, tiền này không đủ cho hắn đánh bạc trong nửa tháng” nói xong lại giơ tay về phía trước, suýt chút nữa thì đụng trúng vạt áo của lão nhân râu dê “mau đi đi, sắc trời không còn sớm, các ngươi cần phải rời núi nữa” ra vẻ suy nghĩ cho bọn họ.
10
“A Uy, đưa bút mực đến đây” thiếu niên lạnh nhạt lên tiếng
“Dạ” A Uy vừa đáp vừa lấy nghiên bút từ trong bao quần áo ra, lại sai một thôn dân mang ít nước đến, mài mực, thấm bút xong xuôi mới đưa cho thiếu niên.
11
Lâm Tiểu Trúc dừng một chút,quay đầu nhìn Tần thị.
“Ngươi… đi đường bình an, nhớ chiếu cố bản thân, mợ tính tình không tốt, đừng giận” Tần thị ánh mắt phức tạp nhìn Lâm Tiểu Trúc.
12
“Đều đứng lên đi. ” Thiếu niên không có biểu tình gì, thanh âm réo rắt thản nhiên nhưng khí độ lạnh nhạt cũng thể hiện được phong phạm đại gia, làm cho hắn dù không lớn hơn bọn nhỏ bao nhiêu nhưng sự khác biệt lại rất lớn.
13
Trận phong ba đã bình ổn, mọi người cũng không nhắc lại nữa, chỉ chuyên chú ăn bánh, nếu khát thì đến khe suối múc nước uống. Hoàng hôn cũng bắt đầu nhuộm tím chân trời, gió thổi qua tán lá cây nghe xà xạc, đống lửa cũng bắt đầu dần tàn.
14
Lâm Tiểu Trúc hành động đột ngột, cho nên Hạ Sơn dù ngồi bên cạnh nàng lại không kịp phản ứng, mà thực ra cho dù kịp hắn cũng không có lý do để ngăn cản.
15
Tưởng thưởng? Lâm Tiểu Trúc chớp chớp mắt, tốt nhất là mang nàng ra khỏi núi sau đó trả lại khế ước bán thân cho nàng, nếu không được thì cho một món tiền kha khá cũng được, tiền lúc nào cũng cần ah.
16
Bởi vì mợ hà khắc, cho nên nàng luôn phòng ngừa chu đáo, luôn mang theo bên người những thứ nàng cho là hữu dụng, nên trừ bỏ trong lòng còn cổ tay, túi áo hay đai lưng của nàng luôn có thứ này thứ nọ.
17
Lâm Tiểu Trúc không thèm nhắc lại, lấy từ trong lòng ra một bọc nhỏ, đổ ra một ít gia vị vừa đủ, bỏ vào chỗ thịt nàng đã làm xong rồi khuấy đều. Vẻ mặt chuyên chú, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng không tự giác chu lên, làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn trẻ con của nàng, thật đáng yêu.
18
Nghe Lâm Tiểu Trúc trả lời như vậy, trong lòng Ngô Thái Vân dễ chịu rất nhiều, đắc ý liếc nhìn mọi người một cái, cao giọng nói ‘vừa rồi ta thấy công tử cười, nhìn rất đẹp nha”
“Nga, phải không? Ta không có chú ý, chỉ biết sợ hãi” Lâm Tiểu Trúc cười cười, nữ hài tử như Ngô Thái Vân kiếp trước gặp qua không ít.
19
Đường núi quanh co lòng vòng, đưa mắt nhìn cũng không thấy đầu bên kia, đoàn người đi hết một ngày nữa, qua hết đỉnh núi này lại tới đỉnh núi khác.
20
Vào cửa hông, xuyên qua một cái ngõ nhỏ thật dài, lại đi qua hai cánh cửa đến một cai sân giống như thường thấy ở tứ hợp viện. Có hơn mười nữ tử đang đứng trong viện nghe một phụ nhân chừng năm mươi tuổi nói gì đó.