1 Mãi đến khi cầm giấy chứng nhận kết hôn đỏ thẫm trong tay, Quý Hân Nhiên mới ý thức được mình đã kết hôn, trong lòng đột nhiên lại có cảm giác như trút bỏ được gánh nặng.
2 Quay lại trường học, mọi thứ vẫn như thường. Các giáo viên khác sau khi đăng kí kết hôn đều phải chia kẹo nhưng lúc cô xin nghỉ thì chỉ nói trong nhà có chút việc, chưa hề nói là đi đăng ký kết hôn, ngay cả Lưu Lâm ở cùng kí túc xá cũng không nói, trong tiềm thức, cô không muốn công khai chuyện này.
3 Thứ bảy cô quay về nội thành Vân Hải. Mẹ đã thúc giục vài lần, bảo cô và Đỗ Trường Luân trở về ăn cơm. “Đều là người một nhà, các con phải thường xuyên trở về mới đúng chứ”.
4 Lửa giận trong lòng Quý Hân Nhiên bốc lên: “Cha, cha nói gì thế, nơi đó có gì mà không thể ở, con nhớ rõ căn nhà đầu tiên chúng ta ở còn chẳng bằng nơi đó còn gì?”.
5 Đêm đó cuối cùng không xảy ra chuyện gì hết, trong lúc Quý Hân Nhiên đang ý loạn tình mê thì Đỗ Trường Luân đột nhiên dừng lại. “Anh không muốn lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn”.
6 “Khá lắm, Quý Hân Nhiên, công tác giữ bí mật của em xem như là quá giỏi, đến cả chị mà cũng giấu?”. Tan học vừa về kí túc xá đã bị Lưu Lâm quở trách. Ánh mắt của quần chúng đều sáng như tuyết, những lời này quyệt đối không thể là giả được.
7 Đương nhiên hoạt động này cô vẫn giấu gia đình. Quý Kiến Đông chắc chắn là phản đối, lý do của ông luôn rất nhất quán: con gái nên có phong phạm của con gái.
8 Kế hoạch tham gia đạp xe đạp nhân dịp nghỉ hè của cô đành ngâm nước nóng bởi vì hôn lễ của cô đã quyết định vào thứ bảy, chủ nhật tuần thứ ba sau khi nghỉ hè.
9 Quý Hân Nhiên mời vài người bạn thân từ thời đại học, còn cả Lưu Lâm và Tống Kiến Quân. Lúc mời rượu, Lưu Lâm lặng lẽ thì thầm vào tai cô: “Quý Hân Nhiên, sao em luôn thích chơi trò tập kích bất ngờ vậy…”“Lưu Lâm, em đang vội thay cho chị đấy? Chị xem ánh mắt chờ mong của Tống Kiến Quân kìa”.
10 “Hoa đó là đẹp nhất bà ạ”. Cô chỉ vào hoa thủy tiên. “Ha ha, Trường Luân cũng thích thủy tiên nhất, cá ở đó đều là bảo bối của nó đấy”. Nhìn kỹ thì dưới những lớp lá cây, thỉnh thoảng có mấy con cá chép đỏ lượn qua lượn lại.
11 Đêm đó cô tham gia hoạt động đạp xe đạp về đêm do diễn đàn tổ chức, cũng không đi quá xa, chỉ khoảng chừng 10km nhưng dù sao cũng lâu rồi chưa đi, sáng hôm sau cả người cô đau nhức, lưng đau, chân đau, cổ đau mà mông cũng đau, hầu như chẳng thiếu chỗ nào.
12 Dường như bắt đầu từ lúc đó cô đã không thích ở nhà. Cô đến nhà Dao Dao, nhà bọn họ không rộng nhưng chỗ nào cũng có thể thoải mái chơi đùa, cũng chẳng cần cởi giày.
13 Kỳ nghỉ này cuối cùng Quý Hân Nhiên cũng không động chạm gì đến xe đạp. Đầu tiên là cảm mạo, có lẽ vì tối hôm đó bị nhiễm lạnh. Tuy rằng cảm mạo nhưng cơ thể cô vốn khỏe mạnh, lớn như vậy nhưng số lần tiêm cũng vẫn được tính trên đầu ngón tay.
14 Nghỉ hè đã đến lúc kết thúc. Quý Hân Nhiên về trường, soạn bài, lên lớp. Cô mang theo bánh kẹo cưới và thuốc lá đi phát từng tổ bộ môn. Đúng như lời Lưu Lâm, với việc cô trở thành cô dâu nhanh như chớp này, ẩn trong những lời chúc mừng là cả những sự ngạc nhiên.
15 Cô vẫn như trước đây, cứ cuối tuần mới quay về Vân Hải. Chuyện đi về này cô cũng không nói trước với Đỗ Trường Luân, lúc sáng hôm khai giảng về trường, đang định ra ngoài thì Đỗ Trường Luân gọi giật lại: “Chuyện này… Quý Hân Nhiên, có chuyện này anh định nói một tiếng.
16 “Hehe, chẳng bằng anh thành thật là mình đã bị lừa đi, cũng chẳng có cách nào cả, em tiếp xúc với người lạ sẽ luôn là như thế, thời gian lâu dần thì cũng sẽ lộ nguyên hình, đây đều là nhờ cha em cả, ông ấy vốn định bồi dưỡng em thành tiểu thư khuê các, phong phạm thục nữ, đáng tiếc trời sinh em đã không có tư chất đó…”.
17 Trong phòng rất náo nhiệt, ngoài Triệu Nghệ Hiểu và Hách Lực còn có vài người nữa, đều là bạn bè thân thiết. Đương nhiên, Mễ Kiều Dương đã ở đó. Thực ra cô biết bọn họ đều là qua Mễ Kiều Dương, bọn họ đều là bạn bè của Mễ Kiều Dương.
18 “Em tự đi về”“Hehe… cuối cùng mới nghĩ đến việc phải hỏi em về thế nào à?”, Quý Hân Nhiên vỗ vỗ mặt anh. “Đỗ Trường Luân, không phải chỉ chốn quan trường mới cần làm màu làm mè đâu, cuộc sống hôn nhân đôi khi cũng phải thế.
19 Sau lần uống say đó, Quý Hân Nhiên cảm thấy Đỗ Trường Luân hiền hòa hơn rất nhiều. Ví như cuối tuần này, anh thậm chí còn gọi điện thoại đến nói là muốn đón cô khiến cô kinh ngạc vội hỏi lại: “Có chuyện gì sao?”“Quý Hân Nhiên, em có cần lo lắng thế không?”.
20 Ở cổng chợ, một người đàn ông đang bán châu chấu. Những chiếc lồng nhỏ bằng tre, trúc rất tinh xảo buộc bên một chiếc đèn lồng to bự cùng với tiếng châu chấu kêu thu hút vô số người xem.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Nữ Cường
Số chương: 40