81 Thời gian dường như chưa bao giờ chậm như lúc này, Quý Hân Nhiên nhìn ánh sáng trong phòng dần biến hóa, thầm tính toán thời gian. Người kia có quay lại một lần, mang theo chút đồ ăn cho cô, vẫn là cháo.
82 Vạn Tuệ nhìn đến thấy thì giật mình: “Quý tiểu thư? … Sao cô lại ở đây?… Là Chung Tấn đưa cô đến đây?”Quý Hân Nhiên thấy phản ứng của cô, có vẻ cũng không biết chuyện này.
83 Lúc tỉnh lại, đập vào mắt Quý Hân Nhiên là khuôn mặt của Đỗ Trường Luân, vô cùng lo lắng bất an, xung quanh trắng toát, tay cô còn có kim truyền dịch, hẳn là ở trong bệnh viện.
84 Sau khi Tiếu Trình Vỹ đi rồi, sắc mặt Đỗ Trường Luân mới hòa hoãn lại: “Xin lỗi, Hân Nhiên, lúc trước không nói cho em”. Quý Hân Nhiên nhìn anh: “Hẳn là em cảm ơn anh mới đúng, cảm ơn anh đã giúp em, giúp Đông Hạo.
85 Cho dù mời y tá riêng nhưng Đỗ Trường Luân vẫn ngày nào cũng đến, ban ngày anh cũng bận nhưng tối đều đến cùng Quý Hân Nhiên cả buổi tối, sau đó lại về đi làm.
86 “Hôm đó em gọi điện thoại cho anh, lúc nghe giọng nói của cô ấy, đúng là có cảm giác mất hết can đảm…”, cô lặng lẽ nói. Đây là lần đầu tiên cô nói ra cảm giác của mình, cho dù biết trong lòng cô sẽ để ý nhưng nghe cô nói vậy, Đỗ Trường Luân vội ôm chặt cô: “Hân Nhiên, sau này nhất định anh sẽ không khiến em phải đau lòng nữa, dù là hiểu lầm cũng sẽ không có”.
87 Đi vòng bên biển hồi lâu, hai người về hơi muộn, lúc đi đường Trữ Băng đã gọi điện đến. Từ sau chuyện lần trước, bà rất hay lo lắng. “Có đôi khi nghĩ lại, cảm thấy thật có lỗi với mẹ, lại giấu mẹ chuyện này”.
88 Trữ Băng vào cửa đã thấy Quý Hân Nhiên ngồi ở phòng khách xem tivi: “Muộn rồi còn chưa ngủ?”“Mẹ, hôm nay gặp ai mà vui thế?”, vừa vào cửa đã thấy bà tươi cười.
89 Cho dù rất thích căn hộ bọn họ từng ở nhưng nghĩ cho Đỗ Trường Luân, Quý Hân Nhiên cảm thấy ở đó không ổn. Cô và Đỗ Trường Luân thương lượng rồi mua một căn nhà cách Trữ Băng không xa, không phải là nhà của Đông Hạo xây.
90 Sáng thứ bảy, Quý Hân Nhiên ngủ rất ngon lành. Vì chân bị thương nên thời gian này cô rất nhàn rỗi, chuyện trong công ty phần lớn đều là do Trần Bỉnh Đức và Mễ Kiều Dương phụ trách.
91 Mới tan tầm mà cả tòa cao ốc đã trống rỗng, bình thường cũng không như vậy. “Hôm nay làm sao vậy? Một đám người như đang chạy trốn”. Quý Hân Nhiên nói với Mễ Kiều Dương.