1 Buổi chiều khi ngang qua tòa thị chính, tôi được chứng kiến một quang cảnh bạo động lớn nhất từ trước đến nay: Đám đông kín mít vây chặt lấy tòa thị chính, đại lộ rộng rãi giờ tắc nghẽn đến nước cũng không thể chảy qua, trên con đường dài vài trăm mét, đâu đâu đều thấy người và người.
2 Hôm đó con trai của một đồng nghiệp trong Tòa tổ chức tiệc cưới, trước khi ra đường tôi đã rất kỹ lưỡng chọn lựa trang phục. Trong những tình huống đông người thế này, tôi thường cố gắng để bản thân không đến nỗi quá tệ.
3 Ân Dĩ, em gái tôi đã được nghỉ Tết rồi. Thấy nó về nhà, mặt mày hớn hở đợi cuộc xem mặt đầu đời, tôi khẽ thở dài cảm thán, sao cùng một mẹ sinh ra mà tính khí lại khác nhau đến vậy?Buổi gặp gỡ của Ân Dĩ và ông tiến sĩ kia diễn ra đúng vào dịp lễ Tình nhân.
4 Buổi chiều, tôi mang áo vest đến tiệm giặt khô, cầm hóa đơn giặt là, ngồi xe bus đến thẳng nhà Công an Lỗ Nguy. Lúc đi, mặt trời vẫn chưa xuống núi, nhưng tôi trước giờ vốn mù phương hướng, lại ít khi đến khu này, vòng vèo bao con đường, loanh quanh hỏi bao người, đến khi một bác trạc tuổi mẹ tôi dẫn tôi vào phòng, thì trời đã sắp tối, kim đồng hồ chỉ đúng sáu rưỡi.
5 Ra Tết đi làm, tôi được điều đến làm việc ở Tòa án nhân dân cấp huyện. Dù bị điều về đơn vị nhỏ hơn, nhưng theo ý đồ của lãnh đạo, đây là một kiểu bồi dưỡng người tài, bởi bất kể muốn thăng chức hay có cơ hội tốt hơn nữa, đều cần có kinh nghiệm công tác ở cấp cơ sở.
6 Buổi sáng ngày thứ ba, tâm hồn tôi cứ treo ngược cành cây mãi, may mà, những người ngồi trong hội trường này, bảy, tám mươi phần trăm đều đang mất tập trung, giáo sư trên bục cũng không chỉ đích danh lên đặt câu hỏi, vì thế tôi có thể thoải mái mất tập trung.
7 Tôi đóng cửa xe đánh “rầm” một tiếng, rồi hăng hái theo sau lãnh đạo bước vào đại sảnh trụ sở Ủy ban. Lúc đám người nghênh đón bắt tay với chánh án, sự nhiệt tình của tôi chợt tan biến, bởi vì tôi đã quên mất, mình có một kẻ thù làm việc tại đây, chính là Lâm Tương.
8 Về đến “cứ địa”, chúng tôi phát hiện các chiến hữu đang tiến hành “thẩm vấn” một người. Trước khi họ nhìn thấy, tôi vội vàng rút tay khỏi tay Lỗ Nguy.
9 Thứ Hai, tôi trở lại Tòa án. Bữa tiệc ầm ĩ hôm trước làm tinh thần tôi có vẻ uể oải. Lệnh triệu tập gửi cho bị cáo tôi lại viết địa chỉ của nguyên cáo, trên hồ sơ gửi viết tên bị cáo thành tên nguyên cáo.
10 Gần đây Hứa Thừa Cơ rất ít khi gọi điện đến, có lẽ bởi thái độ không nhiệt tình lắm của tôi khiến anh ấy ngộ ra được gì đó, hoặc có thể anh ấy đang rất bận rộn, vì chuyện này mà tôi thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
11 Đêm hội đốt lửa đã giúp chúng tôi hiểu hơn về dân tộc Tạng. Bước vào căn nhà của người Tạng, chúng tôi đều được tặng một chiếc khăn ha - đa trắng tinh.
12 Hôm sau tôi dướn cặp mắt thâm quầng như gấu trúc, ngái ngủ cười với Lỗ Nguy. Anh hơi sững người, ánh mắt có vẻ không tin lắm, nhưng cũng chẳng nói gì.
13 Thất thểu mò về đến cơ quan, nhìn thấy bóng người khoang tay trước ngực đứng lặng dưới gốc cây hoa quế, cơn phẫn nộ trong người tôi đột nhiên tắc nghẹn.
14 Đãn nguyện nhân trường cửu;Thiên lý cộng thiền quyên. (Chỉ nguyện đời ta trường cửu;Bay ngàn dặm cùng với thuyền quyên. )Tết Trung Thu vốn là ngày trăng tròn, người người đoàn viên, nhưng tôi lại phải bất lực chọn cách rời xa ngôi nhà thân yêu của mình, chạy đến cơ quan hiu hắt không một bóng người.
15 Do tắt máy cả ngày hôm qua, nên vừa bật máy, hàng đống tin nhắn đã ồ ạt gửi đến, nhiều tin nhắn chúc tết Trung Thu của đồng nghiệp và bạn bè, ngoài ra còn có tin nhắn của mẹ, mẹ hỏi tôi đang ở đâu, trong nhà loạn hết cả lên rồi.
16 Sáng thứ Hai đến cơ quan, tôi chính thức nhận được thông báo, từ trung tuần tháng Mười một tôi phải lên tỉnh tham gia đợt tập huấn nghiệp vụ cho thẩm phán mới được bổ nhiệm kéo dài hai tháng.
17 Đôi lúc, tôi thực sự không hiểu sao mình lại dễ dàng vui mừng phấn khởi như thế, chỉ bởi có anh ngồi bên cạnh, chẳng cần tiền bạc lợi lộc, chẳng cần quà cáp lấy lòng, cũng chẳng cần những lời lẽ ngọt ngào làm con tim rung động.
18 Lễ Giáng Sinh chúng tôi vẫn phải lên lớp. Đến tối Hà Xứ và Triệu An Phi kéo nhau ra ngoài chơi, trước khi đi còn rủ tôi theo cùng, nhưng tôi chẳng muốn làm kỳ đà cản mũi, nên cương quyết đòi nằm trong phòng, đọc tiểu thuyết trên di động.
19 Ngày Hai mươi tư tháng Giêng, trước ngày rời đi của đoàn chúng tôi một ngày. Sáng sớm, lúc đi vệ sinh, tôi phát hiện chút nước còn sót lại trong chậu đã đóng thành một lớp băng mỏng trên bề mặt vì tối qua tôi quên không đóng cửa sổ.
20 NGOẠI TRUYỆN MỘT: T âm SỰ CỦA LỖ NGUYTôi đang vô cùng lo lắng, bởi tôi nhận ra mình rất nặng lòng với cô ấy. Tôi nghĩ có lẽ mình đã sai, vốn chỉ là câu cảm thán nhất thời, nhưng tôi lại buột miệng không đúng lúc.