1 Đầu thu, những cơn gió mát lạnh thoảng qua hòa lẫn với những tia nắng ấm áp còn sót lại của mùa trước. Gió khẽ khàng thổi bay những chiếc lá tiêu điều mới rụng, thổi bay cả mái tóc của những người rảo bước trên đường.
2 Lâm Vũ ở lại bệnh viện thêm một lúc rồi cũng rời đi, nhưng không phải trực tiếp về nhà mà đi đến một nhà vệ sinh công cộng sạch sẽ. Bước vào phòng vệ sinh, cô thuần thục tháo chiếc ba lô to đùng đằng sau lưng xuống, lấy ra một chiếc áo khoác da màu đen kiểu dáng mới nhất, thuận tiện tháo chiếc mũ lưỡi trai trên đầu và chiếc kính dày cộp xuống ném vào trong ba lô.
3 "Anh hai" ( bên Trung quốc gọi là ca ca, rất đáng yêu nha)"Đến rồi sao"Người nào đó ngồi thẳng dậy, tiện tay kéo Lâm Vũ ngồi trên đùi mình, động tác thuần thục ngoài việc khiến cho Lâm Vũ giật mình một chút thì không có chút nào mất tự nhiên, giống như là sự ăn ý đã nhiều năm của riêng hai người vậy.
4 Tôi là Lâm Vũ. Năm nay 19 tuổi, là sinh viên năm hai đại học Thanh Hoa. Mẹ của tôi họ Lâm, tên Nhạn, còn người kia. . . người đàn ông đã đẻ ra tôi. . .
5 Người đàn ông kia sai người làm trong nhà đuổi hai mẹ con tôi đi, bọn họ cho rằng chúng tôi là những kẻ mặt dày đến xin tiền nên chửi rủa thậm tệ. Mẹ cũng mặc cho người ta chửi, đứng yên một chỗ, nhìn vào cánh cửa đang đóng chặt, cũng giống như tấm lưng người nào đó để lại khi lạnh lùng quay đi.
6 Trình Hạo nhìn Lâm Vũ đang say sưa làm việc, chợt nhớ ra chuyện gì đó liền quay sang nói với cô" Vật nhỏ, ba nhắn em về ăn cơm đó. Đã bao lâu em không về rồi"Lâm Vũ gõ nốt mấy kí tự cuối cùng còn dang dở mới ngẩng đầu lên nhìn anh, gật đầu đáp ứng.
7 Mấy ngày sau đó, Lâm Vũ đến trường bắt đầu một kì học mới, đương nhiên là vẫn trong bộ dáng tầm thường mờ nhạt không đổi của một " kẻ quái dị"Kẻ quái dịThật ra biệt hiệu ấy cũng không phải tự nhiên mà có.
8 Anh, hôm nay cũng đến trường sao?Lâm Vũ nhẹ kéo thấp chiếc mũ lưỡi trai màu trắng xuống, che đi ánh nhìn chăm chú hướng về một phía, khóe môi bất giác mỉm cười.
9 Tiết trời thu vô cùng quang đãng, bầu trời trong vắt không có lấy một gợn mây. Gió thu mang theo cảm giác mát lành dịu nhẹ khẽ vuốt ve da thịt, mang theo mùi hương thoang thoảng như có như không vất vít đầu chóp mũi, thoải mái đến mức chỉ khiến cho người ta muốn ngắm mắt ngủ say.
10 Chuyện trên sân thượng ngày hôm đó nhanh chóng bị Lâm Vũ vất ra sau đầu, quên đi không còn một mảnh, chỉ là cô không hề biết chuyện đó đã tạo được ấn tượng không thể nào quên đối với một số người.
11 Lâm Vũ chạy trốn vội vàng, đến lúc cô định thần lại thì cũng đã ra chạy ra gần đến cổng trường, không khỏi vỗ ngực thở phào một hơi. Thật may quá, mọi lần cô đều tìm cách tránh anh thật xa, không ngờ lần này lại vô tình đụng mặt, cũng may anh không để ý nhiều mà phát hiện ra manh mối gì, nếu không cuộc sống đại học của cô coi như xong.
12 Tôi là Trình Hạo, năm nay 20 tuổi, là sinh viên năm ba đại học Thanh Hoa. Ba tôi chỉ có một người con trai độc nhất là tôi, còn mẹ tôi qua đời từ khi tôi còn rất nhỏ.
13 Lâm Vũ lang thang trên đường, định trực tiếp đến chỗ chơi nhạc nhưng bất chợt lại nhìn thấy mấy người đang chơi bóng rổ ở một bãi đất trống cách đó không xa.
14 Giấu đi cảm giác mất mát, Lâm Vũ nhanh chóng đội lại chiếc mũ lưỡi trai, đeo chiếc ba lô lên lưng, muốn nhân lúc mọi người không để ý mà rời đi. Mang theo tâm trạng có chút khó chịu, cô thong thả bước từng bước trên đường, mắt nhìn về phía xa, cả người luôn cảm thấy trống vắng không hiểu nổi.
15 "Sao cậu lại ở đây"Lâm Vũ cảm thấy có người nằm cạnh mình, nhanh chóng mở mắt ngồi dậy, sau khi nhìn thấy khuôn mặt người kia liền không nhịn được mà nhíu mày.
16 Mấy ngày sau đó, Lâm Vũ không gặp lại Hàn Minh, nhớ lại vẻ mặt kiên định của anh ta hôm đó, có lẽ là từ bỏ, cũng có lẽ là tìm một nơi nào đó để tập luyện rồi.
17 Cô nhận thấy người đến là anh, trong lòng báo động, mày nhíu lại, than một tiếng rồi định quay lưng bỏ chạy. Chỉ là anh đã nhanh chân hơn, hai ba bước đã chạy đến trước mặt cô, đôi mắt màu hổ phách nhìn cô tò mò"Sao lần nào em thấy tôi cũng chạy.
18 "Đúng đó đại ca, để em nữa. Con ranh láo toét"Tên cầm đầm lướt qua hai tên đàn em của mình đang muốn xông lên, suy nghĩ một chút rồi hất hất đầu ra hiệu, giọng nói ồm ồm"Đừng làm quá"Hai người kia được lệnh như vậy, khuôn mặt ti bỉ bước đến gần cô, cô nhìn hành động của hai người, trong lòng không nhịn được khinh bỉ một trận.
19 "Khụ, khụ"Lâm Vũ sờ sờ trán, nhiệt độ nóng hổi qua lòng bàn tay truyền tới khiến cô nhíu mày lại. Nóng quá, chẳng lẽ lại sốt rồi. Tối hôm qua về tới nhà liền nhanh chóng uống thuốc, ban đêm ngoài việc bao tử có khó chịu một chút thì cũng không có biểu hiện gì khác, cũng không có mẩn đỏ, sao buổi sáng dậy lại sốt rồi chứ.
20 Tách TáchTáchTừng tiếng nhỏ giọt trong chiếc bình truyền nước vang lên trong phòng bệnh yên ắng. Lâm Vũ nằm trên giường bệnh, trên người cô đã được thay bằng bộ đồ khô ráo, sắc mặt đã khá hơn một chút nhưng vẫn rất trắng, xanh xao, hai mắt nhắm chặt lại, đôi môi thâm tím, thoạt nhìn có vẻ cực kì yếu ớt.