41 "Anh hai. . . . . "Lâm Vũ tựa cằm vào vai anh, cánh tay vẫn siết chặt, ở một bên tai nhỏ giọng thì thầm"Anh hai. . . . hôm nay có người hướng em tỏ tình"Giọng nói của cô thực chậm, thực nhỏ nhưng lại khiến cô tinh tế cảm nhận được người nào đó vì câu nói của cô mà trong thoáng chốc cứng ngắc, nếu như là ngày trước, có lẽ, cô sẽ đơn thuần không phát hiện được.
42 "Tiểu Vũ, em là đang định làm gì đây"Trong chiếc tủ quần áo vang lên giọng nói trầm thấp của Trình Hạo, hàm chứa sự nghi hoặc. Đang yên đang lành, cô lại bảo anh đưa cô về căn hộ của cô, vừa vào trong đã ngó qua ngó lại rồi trốn một mạch vào trong chiếc tủ quần áo chật hẹp này.
43 Cạch một tiếng, cánh cửa phòng tắm đang đóng chặt cuối cùng cũng mở ra, Trình Hạo từ bên trong bước ra ngoài. Lâm Vũ đang ngồi chăm chú trên giường, nghe thấy tiếng động liền theo phản xạ ngẩng đầu lên, vừa nhìn một chút, con mắt không nhịn được sáng lên.
44 Mơ hồ hiểu những gì anh định nói, mí mắt Lâm Vũ giật giật, ngẩng đầu lên lại cúi đầu xuống, muốn mở miệng lại không biết phải nói gì, cả gương mặt trong thoáng chốc trở nên gượng gạo.
45 Vào đúng lúc đó, một tiếng keng thanh thúy vang lên thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong đại sảnh, đồng thời cũng vừa vặn ngăn cản một màn "chào hỏi" bằng mắt của hai người nào đó.
46 BốpBốpMột vài tiếng vỗ tay lẻ tẻ vang lên, sau đó kéo theo chính là một tràng vỗ tay như sấm dậy. Một khúc hòa tấu này của hai người họ, quả thực là quá mức động lòng người, không thể không thừa nhận, ngay cả khi bản nhạc đã kết thúc, tâm hồn họ vẫn như vậy chìm đắm thật sâu bên trong, dư âm vấn vít khó lòng mà thoát ra.
47 "Em nghe đây""Ưm, bây giờ sao"Lâm Vũ không dấu vết đảo mắt qua Trình Hạo đang ngồi bên cạnh bàn ăn, lúc này anh cũng đang nhìn cô, dù rằng qua biểu hiện của cô anh cũng phần nào đoán được là ai đang gọi tới.
48 Theo như lời Dạ Thần nói, biết được mối quan hệ của hai người Diệp Vấn cùng Nghiêm Ái hoàn toàn là ngoài dự đoán, mặc dù đoạn băng đó thực sự đúng là anh phải tốn không ít công sức mới có được.
49 Ngay khi Lâm Vũ đang chìm trong tuyệt vọng, hai mắt nhắm lại, hơi hơi há miệng định dùng lực cắn xuống, cửa phòng "Rầm" một tiếng bị ai đó đá văng ra.
50 Ôi. . con tác giả nghĩ ra cách trả thù biến thái quá đi mà >"Lâm Vũ nhẹ nhàng đi đến gần chỗ Nghiêm Tố Thu đang ngồi, từng bước từng bước chậm rãi giống như đạp vào trái tim đang kịch liệt nảy lên mà đi tới khiến cho bà ta hoảng sợ vội vàng lùi về sau.
51 "Ella, nghe nói Diệp Vấn ngày mai có tổ chức một buổi tiệc""Tiệc?"Lâm Vũ ngồi ở bên cạnh bàn đối diện với mấy người Linda, lười biếng dựa người ra sau, ngón tay nhịp nhàng gõ lên thành ghế, hơi nhướng mày, chậm rãi hỏi lại "Ưm, đúng vậy.
52 Chủ. . . . chủ nhân?Hai mắt Diệp Vấn mở lớn, một tay ôm ngực, hai chân cũng không nhịn được loạng choạng lui về sau vài bước mới có thể dừng lại, một ngón tay run rẩy chỉ vào hai người trước mặt.
53 Rin: Đã định ko viết rồi ấy rồi lại ngồi viết. Mn cuối tuần vui vẻ ah :">>"Sao vậy". Lâm Vũ ngồi trên đùi của Trình Hạo, hai tay vòng qua cổ anh, thắc mắc hỏi.
54 Ngày hôm đó, Lâm Vũ ghé tai nói với Linda một câu. "Đừng nói cho anh hai biết, em không muốn anh ấy lo lắng"Mặc dù Linda lúc đầu còn có chút do dự nhưng đến cuối cùng vẫn là đồng ý với Lâm Vũ, đổi lại chính là Linda cùng với Kỳ Dương sẽ luôn túc trực ở bên cạnh, thậm chí Dạ Thần cũng cử người bí mật bảo vệ cô đều bị cô phát hiện.
55 2 năm sauTại sân bay thành phố, người người qua lại, tiếng cười cười nói nói vô cùng rôm rả. Ở một góc, một cô gái dáng người cao gầy, khoác trên mình một chiếc áo sơ mi rộng đơn giản và một chiếc quần jean để lộ đôi chân thon dài trắng bóc.