1 Edit byRaycy
". . . . . . . Ký chủ".
Thứ tự xưng hệ thống kia, thanh âm run bần bật, giống như hoa anh đào nặng trĩu đầu cành, run rẩy nhẹ nhàng rơi.
2 Cùng hệ thống trói định, là do ngoài ý muốn.
Mà từ cái lí do này, đối vì nữ hoàng bệ hạ nắm trong tay quyền sinh sát mà nói, cũng không phải cái gì tốt đẹp.
3 Trước khi hôn mê vì mất máu quá nhiều, Phong Hoa dùng đồ vật thần kỳ gọi là "điện thoại", gọi người hầu dưới lầu một hồi.
"Kêu xe cứu thương đến đây"
Cái từ "xe cứu thương" này, là từ hệ thống biết được.
4 Không có người nào lại không thích người có ngũ quan tinh xảo, cơ hồ có thể dùng từ xinh đẹp để hình dung một thằng bé, Hứa Nặc cũng không ngoại lệ.
Nhưng mà, cha mẹ Hứa Nặc đã từng cảnh cáo cô:
"Nặc Nặc, không được thân cận quá với đứa bé Hứa Khả kia".
5 Hai chữ này, tựa như sự vui mừng phát ra từ nội tâm.
Đáng tiếc. . . . . . . . .
Đừng tưởng rằng trẫm không nhìn thấy được trong mắt ngươi có sát khí!
Phong Hoa hơi nheo lại đôi mắt, đôi môi phát ra tiếng lạnh lẽo:"Cậu vừa mới.
6 Edit by Racy
Tròng mắt Hứa Khải đẹp như lưu li, Phong Hoa vừa dứt lời, liền ẩn ẩn tụ tập khí tức hắc ám. . . . .
Đôi môi hơi hơi cong, cười nhạt, phun ra mấy câu chữ:" Không, tôi cảm thấy vẫn là chị thử lại một lần nữa là tốt hơn, nói không chừng.
7 Phóng ---------
Tất!
Đường đường là nữ hoàng bệ hạ mỹ lệ, cao quý, lần đầu tiên Phong Hoa xúc động muốn chửi bậy
Khi vừa mới ngất xỉu, linh hồn Phong Hoa bị hệ thống bắn ra ngoài thân thể Hứa Nặc, lúc này nàng đang phiêu đãng ở trên không, trơ mắt nhìn Hứa Khả đang nói hươu nói vượn, lại không thể nói lại một câu.
8 Thanh thúy, vang dội.
Đầu thiếu niên, bị tát đến nghiêng sang một bên.
Cổ trắng nõn, vẻ ra một độ cung tuyệt đẹp lả lướt, như cánh thiên sứ bị gãy và rơi xuống.
9 Cửa phòng giải phẫu mở ra.
Phong Hoa bay ở trên không, nhìn thấy thiếu niên xinh đẹp mà ác liệt, giống như một gốc cây tu trúc xanh tươi, đi theo phía sau ngự y cũng chính là bác sĩ theo cách nói ở đây, không chút để ý sải bước chân đi vào.
10 Vẻ mặt hệ thống thâm trầm nói xong, chớp chớ đôi mắt, nhìn Phong Hoa.
Cầu vuốt ve, cầu khen ngợi a!
Nữ hoàng bệ hạ trực tiếp làm lơ đi ánh mắt nhuyễn manh, mong chờ của nó, thanh âm lười biếng lại nguy hiểm hỏi:"Nga, lại còn muốn ta giúp cô gái này hoàn thành tâm nguyện?".
11 Hệ thống cúi đầu.
Nó cũng chỉ là tiểu manh manh thôi, vấn đề phức tạp nhưng vậy nó sao có thể hiểu
~Bất quá. . . . . . . . . .
Hệ thống như nhớ tới cái gì, lập tức lộ ra nụ cười nịnh nọt, nói:
"Bất quá ta tin tưởng, bệ hạ lợi hại như vậy, nhất định có thể hoàn mỹ hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ nga, cố lên, cố lên!!!".
12 Hệ thống vội vàng run rẩy nói:"Bệ hạ, bình tĩnh, bình tĩnh, đế quân đại đại không phải người. . . . . . . . ".
Cái từ 'như thế' còn chưa kịp nói ra.
13 Cậu còn chưa chết, tôi sao dám chết trước cậu.
Đây là một câu khiêu khích cực ác liệt.
Nhưng xuất phát từ một nam một nữ, lại sinh ra vài phần ý vị lưu luyến sinh tử.
14 Nữ hoàng bệ hạ lấy ra sách vở.
Đem thù hận nhân thế như hoa rơi đầy đất, từ đây chỉ nhớ thù này.
Phong Hoa cười lạnh---------
Tiểu hỗn trướng này, trẫm sẽ ghi nhớ trong lòng, sớm muộn có một ngày cả vốn lẫn lời.
15 Hứa Khả đi cuối cùng.
Sự tồn tại của hắn, trực tiếp bị lơ đi.
Trên thực tế, một kẻ không được coi trọng, bị thu dưỡng như hắn, đồng dạng cũng không được hạ nhân tôn trọng.
16 Thiếu hụt một nửa ký ức, làm Phong Hoa không thể xác định được, tâm nguyện chưa xong của Hứa Nặc là gì.
Cô đành phải suy đoán.
Có lẽ. . . . . . .
17 Giữa hai người, cần thiết phải có người lùi lại một bước, người thỏa hiệp nhất định là Hứa mẫu.
Nghe Phong Hoa nói, Hứa mẫu hơi chấn động.
Bà không nghĩ tới, Hứa gia đối với con gái mà nói, thế như chỉ là.
18 Hôm sau.
Khi đi học.
Phong Hoa mặc đồng phục học sinh, đứng trước gương.
Trong gương, cô gái với tóc dài đen nhánh nhu thuận trên vai, áo sơmi ren màu trắng, có con bướm nơ màu lam đáng yêu, kết hợp thêm váy dài màu lam.
19 "Cậu muốn nói, chúng ta. . . . . . . phải ngồi thứ này đi học?".
Nữ hoàng bệ hạ một bên dùng thanh âm lười biếng, một bên chỉ về phía cách đó không xa.
20 Cho nên, chiếc mũ giáp này rốt cuộc mang lên như thế nào?
Nữ hoàng bệ hạ ngẩng đầu lên 45 độ, ánh mắt tươi đẹp mà ưu thương.
Giây tiếp theo.
Chiếc mũ màu đen trên tay, bỗng nhiên bị một bàn tay đoạt đi.