1 Edit + Beta: DựcLúc đó đồng hồ chỉ đến sáu giờ, Mặc Tiểu Cơ mặc bộ đồ công sở màu trắng xinh đẹp bước nhanh rời khỏi tòa cao ốc Hằng An rất đúng giờ, đứng ở trên bậc thang nhìn bóng chiều tà dần biến mất ở đường chân trời, một mảnh trời màu đỏ hỗn độn thành một đường.
2 Edit + Beta: DựcTừ đó, Lâm Vy suy sụp, giống như bị lửa tình thiêu đốt, đối với những nam sinh khác đều có sức miễn dịch mạnh mẽ, chỉ còn duy nhất Hách Liên Dục, dù chỉ là nghe được một chút ít tin tức của anh từ miệng Mặc Tiểu Cơ, cũng khiến tim cô đập loạn nửa ngày.
3 Edit + Beta: DựcNói chung là có rất nhiều người không thể lý giải được, đi qua tòa cao ốc Hằng An yên tĩnh cao nhất thành phố, dọc theo con đường nhỏ vắng vẻ, bạn sẽ thấy…một cảnh tượng khác.
4 Edit + Beta: DựcTóc gáy Mặc Tiểu Cơ dựng đứng lên theo những tưởng tượng kinh khủng tràn vào trong đầu, đầu cô “oanh” một tiếng, ư cả người toát mồ hôi lạnh.
5 Edit + Beta: DựcMặc Tiểu Cơ khi ngờ âm thành trong không khí, đi vào trong rừng rậm, tạo ra tiếng vang nhỏ, trong tiếng vang của bản thân Mặc Tiểu Cơ nghe được tiếng hùa theo rất giống giọng cô, sau đó là tiếng cười nhạo rất nhỏ.
6 Edit + Beta: Dực“Chú Hách Liên!” Mặc Tiểu Cơ nghe được giọng nói quen thuộc, biết là chú Hách Liên tới đón. Tuy rằng mặt chú Hách Liên đầy những vết sẹo dữ tợn, luôn là ngọn nguồn những cơn ác mộng của Mặc Tiểu Cơ, nhưng ở khu rừng cổ thụ hoang vu này, chú Hách Liên xuất hiện, khiến cho cổ họng Mặc Tiểu Cơ khôi phục lại bình thường.
7 Edit + Beta: DựcRất ít người lạ tới đây, vào thôn, không có người trong thôn dẫn đường, nhất định sẽ lạc đường, rõ ràng là căn nhà gỗ ngay trước mắt, rõ ràng là chỉ cần đi vài bước là có thể tới, nhưng lại không thể đi tới căn nhà gỗ, Mặc Tiểu Cơ sống ở đay hai mươi năm, đôi khi cũng bị lạc ở bên trong không ra được.
8 Edit + Beta: DựcKhuôn mặt tuấn mĩ, tóc mai mày kiếm, khóe mắt dài hẹp, hai tròng mắt đen nhánh mang theo tà khí, ngẩng đầu về phía trước, sống mũi thẳng đẹp, môi mỏng như ngọc, tóc đen nhánh dùng trâm vấn lên, trên người mặc cẩm bào phiêu dật trắng như tuyết, hông đeo dây lưng cũng màu trắng.
9 Edit + Beta: DựcKết quả, Mặc Tiểu Cơ thất vọng phát hiện ở bên trong chỉ có một bộ đồ màu trắng cổ xưa, còn có một thanh chủy thủ lộng lẫy, thanh chủy thủ đó nạm đầy đá quý ngũ sắc khiến mắt Mặc Tiểu Cơ sáng lên, Mặc Tiểu Cơ định cầm thanh chủy thủ lên xem một chút, xem…đá quý này có phải là thật không, đã bị Hách Liên Dục kinh hoảng kéo ra.
10 Edit + Beta: DựcChính cô cũng phải bội phục bản thân, làm sao có thể sống cùng bà nội từ nhỏ tới lớn như vậy, còn có thể lớn lên xinh đẹp như vậy. Có đôi khi cô thực sự tin những gì anh Dục nói, nói không chừng bà nội không phải là bà nội thực sự của cô, không chừng nếu cô chọc giận bà, thì cái mạng nhỏ của cô coi như xong.
11 Edit: Phi PhiBeta: DựcĐến khi Mặc Tiểu Cơ trở vào nhà sau khi nôn mửa, đã không thấy bà nội đâu. Lúc cô đứng ngoài cửa cũng không nhìn thấy bà nội đi ra, chẳng lẽ bà nội bắt chước mấy con chim nhảy ra từ cửa sổ sao?Nhưng chuyện này đối với Mặc Tiểu Cơ mà nói đã không chút kinh sợ.
12 Edit: Phi PhiBeta: DựcMặc Tiểu Cơ vừa định xoay người chạy về nhà, Hách Liên Dục đột ngột chạy ra từ trong nhà liền nhìn thấy sắc mặt sợ hãi của Mặc Tiểu Cơ đứng phía sau cây hòe.
13 Edit: Phi PhiBeta: DựcMặc Tiểu Cơ không biết làm sao đành phải gật đầu. Hách Liên Dục xoay người biến mất trong rừng rậm. Mặc Tiểu Cơ bắt đầu hối hận trước kia không rời khỏi thôn.
14 Edit: Phi PhiBeta: DựcMặc Tiểu Cơ vô cùng uể oải, cũng không biết nếu anh Dịc đến mà không thấy mình, có sốt ruột hay không. Mặc Tiểu Cơ thở dài một hơi, bây giờ cô phải ra ngoài như thế nào đây? Cũng không biết vừa rồi bà nội và chú Hách Liên nói như thế là có ý gì, chẳng lẽ có liên quan đến cô sao? Nếu không, anh Dục cũng sẽ không gấp gáp đưa cô chạy trốn như vậy.
15 Edit: Phi PhiBeta: DựcXuyên qua cây cầu nhỏ, đập vào mắt là một ngôi đình, những dải lụa mỏng màu xanh thẫm phất phơ bên trong, một chiếc đàn tranh theo phong cách cổ xưa được đặt trên bàn đá chính giữa đình, phía dưới trải một tấm lụa mỏng.
16 Edit: Phi PhiBeta: DựcCơ thể cô gái này vẫn duy trì tư thế rất đẹp, phía dưới…lại là một lớp da người trống rỗng đong đưa theo gió. Mặc Tiểu Cơ hoảng sợ, lần đầu tiên cảm thấy da người chẳng khác gì da động vật, sau khi mất đi sinh mệnh lại là như thế này.
17 Edit: Phi PhiBeta: DựcDa người, cây trúc nhuốm máu, căn phòng cổ kính, tất cả đều rất thật. Cô cảm giác mình lại đang nằm mơ, cô hi vọng mình mau mau tỉnh lại một chút, tất cả đều sẽ trở lại là một ngày nắng tươi sáng.
18 Edit: Phi PhiBeta: DựcĐôi mày kiếm của hắn chính là của nam tử tuyệt mỹ nhất cổ đại, kiên nghị nhưng không mất đi sự dịu dàng, tóc mai tà tà bay, suối tóc dài như thanh kiếm bén nhọn, lại giống như một dòng suối trong suốt.
19 Edit: Phi PhiBeta: DựcTrước mắt Mặc Tiểu Cơ xuất hiện sự biến hoá kỳ ảo, một quầng sáng nóng rực vòng quanh cô. Cả người cô cũng vô cùng uể oải, khẽ cựa người.
20 Edit: Phi PhiBeta: DựcThế nhưng…Mặc Tiểu Cơ cũng thừa nhận mình rất háo sắc. Chẳng hạn như lúc này, Mặc Tiểu Cơ một bên mắng mình háo sắc, một bên không ngừng nhìn lén người con trai xinh đẹp đang ngủ say bên cạnh.