1 Chương 1 Anh em họ“Anh ghét nhìn thấy em trong vòng tay người khác, vì khi đó họ đang ôm cả thế giới của anh!”Không ai biết rằng ngay dưới vách núi đá vôi nhô ra biển này có một bãi đá nhỏ, có mấy mỏm đá nhô lên.
2 Là một thành viên của Ban bảo vệ khu dựtrữ sinh quyển Cát Bà, nhiệm vụ của Thiên Anh chủ yếu là cùng anh emtrong tổ nghiên cứu trồng thử nghiệm các giống cây rừng quý, tiến hànhtheo dõi định kì những động vật đặc biệt quý hiếm tại đây.
3 -Hả, trốn mất rồi?- Nguyên bật dậy hỏi. -Ừm…- Tiếng Thiên Anh vang lên ở đầu dây bên kia- Lúc tớ mang đồ ăn đến thì y tá nói cô ta đã biến mất, không biết đi đâu.
4 Nguyên lảo đảo bước đi, tay vẫn ôm chặteo cô gái mặc váy mà mình quen ở sàn nhảy tối nay. Cô gái này cũng làkhách du lịch và nghỉ tại một khách sạn cách Paradise không xa.
5 -Vẫn còn một người nữa có thể cho chúngta đầu mối. Bọn cháu vẫn đang tìm tung tích cô gái đó. Không biết cô gái đó có quan hệ thế nào với anh em Trần Lâm, nhưng nếu là người quen, thì cháu nghĩ cô ấy sẽ sớm đến tìm Hạ Chi thôi.
6 Hạ Chi bước ra từ phòng tắm với mái tócướt sũng, ngạc nhiên nhìn Nguyên vẫn đang ngồi trầm ngâm trên ghế. Côngạc nhiên khi hôm nay anh về sớm hơn thường lệ.
7 Chương 7 Tiếng hét của thằng nhóc vẫn văng vẳng bên tai hai người. -Chị vẫn khỏe chứ?- Nguyên chợt thở dài, hỏi. -Chị vẫn khỏe. Chú khác ngày xưa quá khiến chị cũng không nhận ra được.
8 Thiên Anh mở cửa, gió ban mai tràn vàolồng ngực, lùa qua mái tóc, cả mặt anh hướng nhìn lên bầu trời với mộtvẻ thách thức gió biển. Nếu không có mấy năm sinh sống ở đây, anh sẽ mãi mãi chỉ là một tay bác sĩ yếu ớt.
9 -Sao, anh muốn về Hà Nội hả?- Long đặt ly rượu xuống bàn, nhìn anh với vẻ “không thể tin được” hỏi lại. -Ừ, ban chuyên án đã tìm ra được nơi HạChi và anh trai cô ấy từng ở trước đây.
10 Vừa nhìn thấy Nguyên, Hạ Chi đã chạy tới rất nhanh, để mặc Thiên Anh với túi hành lý đi phía sau. Lâu rồi ThiênAnh mới thấy cô bé vui đến thế khiến cho anh đứng ở phía xa cũng khôngnhịn được phải lắc đầu cười.
11 Vừa kéo va li hành lý của Hạ Chi ra khỏi phòng khách sạn, Nguyên vừa cẩn thận hỏi:-Em đã gọi điện báo cho Thiên Anh là em sẽ về nhà ở chưa?-Chưa. Điện thoại em hết pin rồi.
12 Mặc dù ngoài miệng hét lên như vậy nhưng Hạ Chi tuyệt nhiên không làm phiền mà để mặc cho Nguyên ngủ đến tậntrưa. Bác Thủy bán hàng ngoài chợ cả ngày, đến chiều tối mới về nhà.
13 Công viên Yên Sở được xây dựng bên hồYên Sở, một trong những công viên rất xanh và đẹp ở Hà Nội. Hai người đi dạo trên con đường chạy men theo bờ hồ. Ánh điện từ các cột đèn cao tỏa xuống khiến bóng cả hai trải dài về phía sau, đôi khi chồng chéo lênnhau.
14 Sao, có tin tức của thằng nhóc đã đưa chiếc vòng cổ cho Chi rồi à?- Thiên Anh hỏi với một vẻ vui mừng. -Đúng thế. - Đầu dây bên kia chỉ có tiếng lạnh lùng xác nhận.
15 Dung mở cổng rồi đánh xe về gara. Chởcon trai đi học xong cô vòng qua siêu thị mua đồ rồi mới về nhà. Bây giờ đang là buổi sáng, nếu không có gì thay đổi thì chiều nay cô sẽ đưa mẹchồng đi lễ chùa và làm từ thiện ở đó.
16 Trên đường về, Trung quay sang nói với Thiên Anh. -Em nghĩ sao? Liệu để chị em cô gái ấy như vậy có an toàn không?-Chắc chúng cũng không nhớ cô ấy đâu.
17 Thiên Anh và Lam đi đến trưa thì quaytrở ra cùng hai người thanh niên khoảng 30 tuổi khác. Một trong haingười họ thậm chí còn đầy vết rách trên quần áo và có vài vết cào trênmặt nhìn rất đáng sợ.
18 Cách phòng khám của Thiên Anh chừng 5kmvề phía Tây, có một khu biển vắng. Sóng ở đây không dữ dội, bãi cát trải dài, vắng lặng, chỉ có những rặng phi lao ăn ra sát biển ngày đêm rìrào đón gió.
19 Khi Nguyên và Hạ Chi đến Sakura Café thì Thiên Anh và Hương đã ngồi ở đó đợi sẵn từ bao giờ. Hai người tay trong tay mà đến, thần sắc có chút mệt mỏi nhưng ánh mắt lại lấp lánh hạnhphúc.
20 Trưa hôm sau, Quân tới tận Paradise đónHạ Chi rồi bắt taxi đưa cô đến một nhà hàng ngoài trời. Đó cũng khôngphải một nhà hàng sang trọng, mọi thứ đều rất bình dân.
Thể loại: Xuyên Không, Đô Thị, Khoa Huyễn, Ngôn Tình
Số chương: 23