1 Khang Duật không những là bạn học sơ trung với tôi, mà còn là bạn ngồi cùng bàn, chúng tôi là một trong những cặp yêu sớm trong truyền thuyết, yêu nhau 9 năm, cuối cùng vào ngày 14 tháng 2 năm 2004, Khang Duật cầu hôn tôi.
2 Tên của tôi là u Dương Miểu Miểu, là người Thượng Hải, gia cảnh bình thường, ngoài cha mẹ ra còn có một em gái sinh đôi – u Dương Diễm Diễm, cha tôi làm kinh doanh, mẹ là bác sĩ pháp y, một gia đình thực bình thường.
3 Miểu Miểu, tại sao mày lại ăn trứng bác cà chua(1) nữa!” Tiểu Phiền nhìn thấy đồ ăn trong cà mèn của tôi lại giống mấy bữa trước, mặt nhăn lại. Cũng đúng thôi, mấy tuần liền đều ăn trứng bác cà chua, đúng là làm cho ai nhìn đều thấy gớm, nhưng không có cách nào khác, mẹ tôi là pháp y, mỗi ngày đều lo đi giao tiếp với người chết, bố lại lo đi…kiếm tiền, trong nhà lại có một đứa em còn lười hơn tôi, chỉ có thể làm món vừa dễ làm vừa dinh dưỡng là trứng bác cà chua thôi.
4 _(*): nguyên văn trong convert là hư hư, chỉ đi tiểu, mình chuyển thành xi xi, giống như tiếng xi cho em bé đi tiểu í. Sau khi sự kiện “trứng bác cà chua” đi qua, suốt hai tháng liền tôi vừa thấy Khang Duật là trốn, nếu đi học, nguyên cả buổi tôi đều trừng mắt nhìn sách giáo khoa, nhìn lên bảng, tuyệt đối không nhìn hắn.
5 Phần này bạn Miểu Miểu sẽ rơi vào hoàn cảnh hết sức éo le =)). Nắm tay lại, vẻ mặt dữ tợn. Trong lòng tôi cảm thấy vui vẻ hơn, liền tung tăng đi về nhà.
6 Tôi không biết tôi đã về nhà như thế nào, mặc quần rồi mới về nhà? Hay là chưa mặc quần đã bỏ chạy về nhà? Hai cái này có gì khác nhau sao, dù gì cũng đã bị nhìn thấy hết, mặc hay không mặc có gì khác nhau.
7 Tôi múa bút thành văn, giống như đem đầy bụng sầu khổ trút vào mớ bài tập. Bài tập sơ nhị không phải rất khó, tôi coi như là một học sinh tốt, không cần tốn nhiều sức liền làm xong bài tập.
8 Tôi nghĩ tôi đang bị Khang Duật nô dịch, tôi đi học cùng hắn (vì ngồi cùng bàn), giữa trưa tập chạy cùng hắn (báo ứng của việc đá hắn), ăn cơm cùng hắn (nhược điểm trong tay hắn, không dám kêu hắn nhường bàn, cũng không dám để hắn ăn cơm với người khác, lỡ may ngồi ăn rồi nói chuyện, lòi ra chuyện gì thì sao?)Nhân quyền của tôi ở nơi nào, ở nơi nào a?Chẳng lẽ tôi cứ như vậy vượt qua kiếp sống học sinh trung học sao?Không được, không được, tuyệt đối không được!!Vậy tôi cũng đi nhìn hắn xi xi đi…Ách…Ý tưởng này thực tà ác, làm không được còn bị người ta kêu là biến thái.
9 (*): chỉ thê tử của Vương Gia, mình cũng không biết tại sao không gọi là vương phi nữa, tra trên baike nó còn nói là công chúa nữa mới ghê =. =’, chắc đời nhà Thanh người ta gọi như rứaTuần cuối cùng của tháng 11 lớp chúng tôi phải trực trường, chủ yếu là chúng tôi phải đến trường sớm hơn các lớp khác, đeo băng đỏ trên tay áo, đứng trước cổng trường chào đón các học sinh khác tới trường, ngoài ra chúng tôi còn phải làm lao công, làm nghĩa vụ lao động miễn phí cho trường, thuận tiện cáo mượn oai hùm sửa lại những học sinh tác phong không đúng quy định của trường, điều tốt duy nhất là không phải đi học.
10 Chuyện xấu của tôi và Khang Duật vẫn liên tục lan truyền, không những vậy, còn càng ngày càng huy hoàng. Tôi và hắn được thầy thể dục chọn đi thi Đại hội thể thao toàn khu, có chết hay không lại đạt được giải quán quân, điều này kì thật cũng không có gì, tôi vốn học giỏi thể dục, vậy mà truyền vào lớp lại thay đổi bản chất.
11 Tôi là một đứa không có sở thích đặc biệt, cho dù có cũng chỉ hứng thú ba phần, nhưng đối với việc đọc truyện tranh và nuôi chó là làm không biêt mệt, kiên trì bền bỉ.
12 Tôi thừa nhận mình có hơi ngốc một chút, nhưng cũng có nghĩa là tôi khờ, nhưng mà cứ ba ngày một hiểu lầm nhỏ, năm ngày một hiểu lầm lớn, rối rắm tới trình độ nào đó, tôi đột nhiên thông suốt.
13 Khang Duật thích tôi…Khang Duật thích tôi…Khang Duật thích tôi…Những lời này như một câu thần chú, làm cho tết âm lịch mà tôi chờ đợi đã lâu cũng không vui vẻ gì, ngay cả việc nhận tiền lì xì – loại việc làm cho con người ta hưng phấn cũng trở nên vô vị.
14 Tôi nghĩ công phu nhanh chân bỏ chạy của tôi đã luyện đến tầng cao nhất, quãng đường từ trường về nhà đi mất 25 phút, tôi chỉ tốn có một nửa thời gian đó đã về tới nhà, phỏng chừng linh dương cũng không đạt được tốc độ này của tôi, vừa về nhà tôi liền suy sụp ba bước một leo lên lầu, chui vào phòng của mình.
15 Tôi yêu đương, lại còn là yêu sớm. Đây là sự thật. Tôi là một học sinh sơ trung, sắp thi lên trung học. Điều này cũng là sự thật. Vì vậy, tôi cố gắng tìm ra một điểm cân bằng giữa việc học và việc yêu sớm.
16 Nửa học kỳ sau vào đầu tháng ba vừa bắt đầu, Thượng Hải bắt đầu thông dụng điện thoại cố định, nói là thông dụng nhưng lắp đặt còn tốn vài ngàn đồng, lúc đó là một số tiền lớn, số điện thoại vẫn gồm 7 số, bất quá, nhà mấy đứa bạn trong lớp đều lắp hết, vừa lắp xong một cái, đi học bắt đầu xin số điện thoại của mấy đứa khác, về nhà, đứa nào được gọi là đứa đó hưng phấn vô cùng.
17 Nghe nói bệnh viêm cơ tim rất khó chữa tận gốc, chỉ có thể điều dưỡng lâu dài, loại viêm cơ tim của tôi kèm theo từ virus lại càng nguy hiểm, sau này chỉ cần cảm mạo một chút là bệnh sẽ tái phát.
18 Thật ra béo cũng không phải là chuyện rất khó chịu, nói thì nói vậy thôi, nhưng trải qua sự ngọt ngào và cảm động kia rồi, sẽ phát hiện chẳng qua là tự an ủi mình mà thôi.
19 Một tháng sau khi trung học khai giảng, ngày cuối cùng của Quốc Khánh, tôi cùng mấy đứa bạn sơ trung liền tổ chức một buổi đi chơi, Đại Song thi đậu trường trọng điểm Kiến Thanh, Tiểu Phiền và Lưu Lý Quân tuy rằng chuyển thẳng lên trường cũ nhưng không cùng lớp, lại khéo là Tiểu Phiền và Khang Duật học cùng lớp, Tiểu Song và Tông Lê Quân – chính là đứa nửa học kì cuối sơ trung năm 3 vẫn nghỉ bệnh, cùng thi đậu trường Kỹ Thuật Nghiệp Vụ Thượng Hải, hai đứa nó đều chọn văn thư Anh văn, cho nên cũng cùng lớp, còn Từ Oánh, không có gì khác thường thi đậu Trung Học Nữ số 3, không thể khéo hơn là hai đứa tôi bây giờ lại biến thành bạn cùng lớp, cuối cùng là Diễm Diễm, nó thế nhưng lại thi đậu trường sơ trung cũ của nó, hiện tại bạn học trung học của nó là bạn học sơ trung của nó, thế giới thật sự rất là kỳ diệu, không thấy thì không biết.
20 Vừa hết nửa học kì một, mỗi ngày trôi qua rất yên bình, lúc này việc học còn chưa quá nặng nề, lũ học sinh mới vào trường chúng tôi, còn đang ở trong giai đoạn sống thoải mái, bởi vì là trường nữ, trừ các thầy giáo ra, tất cả đều là nữ, lợi thế hả, tất nhiên là có, ví dụ như lúc học thể dục không phải vội vàng chạy đi toilet để thay quần, ở trong lớp thay luôn cũng được, bất lợi hả, di chuyển mấy vật nặng, nhìn đi nhìn lại, không có tên con trai nào để nhờ giúp đỡ, còn nữa, tục ngữ nói rất đúng, nam nữ phối hợp, làm việc không mệt mỏi, nhìn khắp nơi đều là những đứa đồng giới tính với mình, đánh nhau cãi nhau không đã ghiền chút nào, cứ cảm thấy không có ý nghĩa.