1 Giới thiệu sơ lược: Diệp Trăn là một công chúa của Vệ Quốc nổi tiếng kỳ tài, giỏi nhất là tiếng đàn, nhưng từ nhỏ nàng ko được có cuộc sống như những nàng công chúa khác nên tính của nàng cũng rất đặc biệt.
2 “Hoa tư dẫn”- một trang sử kỳ ảo bằng tranh (Phương Văn Sơn) “Cửu Châu” là tên cũng Trung Quốc cổ đại gọi theo phân chia khu vực địa lý hành chính thiên hạ tất cả chín châu, đất Cửu Châu là chỉ lãnh thổ Trung Quốc, cửu tộc hướng triều, vạn dân đều phục.
3 Mỗi người đều cần một lần cải tử hòan sinh (Hứa Thường Đức) Có lẽ chỉ có kinh qua cái chết mới thấu hiểu ý nghĩa sự sống. Có lẽ lịch sử cần trải qua thời gian mới có thể tìm thấy giá trị đích thực của mình.
4 Lời tựa (Diêu Khiêm) Tôi rất ít viết lời tựa cho tác phẩm, bỏi tôi biết tôi không đủ tư cách, trong sang tác văn học, tôi chẳng qua là một độc giả, một học trò nhỏ, trong mắt tôi, có thể viết ra một câu chuyện, một áng văn gây xúc động lòng người đều là thành tựu phi phàm, tôi hâm mộ những người tài năng như thế, tôi vui long để họ dẫn dắt vào những áng văn, những câu chuyện xúc động đó.
5 » MỞ ĐẦU « ” Trên tường thành, tay áo dài chấm đất của Diệp Trăn phất phơ trong gió, thân ảnh nhỏ bé yếu ớt bỗng nhiên không chút báo trước ấn vào hư không, một mạch lao nhanh xuống đất, tượng như bạch sắc đại điểu, lúc chạm đất, xiêm y trắng sáng, máu đỏ tươi.
6 Sáu mươi bảy năm Cửu Châu phân phân hợp hợp, hợp hợp phân phân, truyện xưa lùi vào dĩ vãng, bá tính hồi tưởng lại giống như hồi tưởng giai thoại truyền kỳ.
7 2. Mất nước Mùa xuân sáu mưới bảy năm trước, khắp dải đất phía bắc Trường Gian Cửu Châu, suốt nửa năm ròng, ông trời không ban cho nửa giọt mưa. Vệ quốc, một trong những chư hầu của đấy Cửu Châu mặc dù ở ngay bên bờ Đoan Hà, nước cũng chỉ đủ cho muôn dân khỏi chết khát, toàn bộ hoa màu nuôi sống muôn dân đều chết khô.
8 Có lẽ số phận đã định khí số của Vệ quốc đã tận, chính trong đêm Vê vương phái sử giả đến quốc tông mời Huệ Nhất tiên sinh, lão tông chủ tuổi hạc bất tuần đã trút hơi thở cuối cùng.
9 Có điều, thế tử Tô Dự không vinh hạnh có được bút tích của Diệp Trăn, khi chàng nói câu đó với lão Vệ vương trước triều đường, Diệp Trăn đã trèo lên tường thành vương cung.
10 Phần 1: Tận kiếp phù du Cô hôn mắt chàng, run rẩy chống tay ngồi dậy, ôm mặt chàng, “Em sẽ cứu chàng, cho dù phải chết, em cũng cứu chàng”. Chương 1.
11 Vương Tiểu Nhị đành mời một ông thầy đồ gần đó đổi tên cho. Ông thầy xem xét đại thế thiên hạ, rồi phán, các họ lớn như Đông Phương, Tây Môn, Nam Quan, Bắc Đường, Thượng Quan, Mộ Dung đều đã lập giáo phái riêng; Hai chọ Đông Quách và Nam Quách mặc dù chưa lập giáo, song nếu lấy họ này sẽ khó khăn trong việc giải thích lai lịch, chi bằng lấy ngay tên địa danh, lập giáo phái trên núi Quân Vu, vậy lấy họ Quân Vu, coi như sáng tạo ra một họ kép mới, họ Quân Vu.
12 Sau này, tôi nói chuyện đó với Quân Vỹ, con trai của Quân sư phụ. Quân Vỹ nói: “Như thế chứng tỏ có lẽ muội là một công chúa bẩm sinh, chỉ có công chúa mới thích khác người.
13 Thực ra không phải nghĩ, đó là bốn câu luận về tâm thái trong kiếm pháp: “Lúc trời lạnh nhất, ngồi trên giường băng, lõa thể mặt hướng về bắc, vận khí đủ một vòng”.
14 Nếu cầm kỳ thi họa tôi đều tinh thông đương nhiên là tốt nhất, coi như đã thành nhân tài. Hoặc nếu chỉ giỏi một trong tứ tài đó cũng tốt, ít nhất cũng là một chuyên gia.
15 Chương 1. 2 Chúng tôi mỗi người đều cảm thấy người kia chơi quá tuyệt, làm cho mình đau khổ, lại càng cố tạo ra âm thanh diệu kỳ khiến người kia càng đau khổ để trả thù.
16 Nhưng cho tới cái đêm tôi bị lây cảm cúm từ Quân sư phụ, vẫn quen cho rằng người chồng tương lai của mình là Quân Vỹ, thấy anh ta vô tư nhảy nhót trước mặt mình, tôi thầm nghĩ: Ôi trời, sao mình có thể lập tức đi tìm hạnh phúc mới khi con người này vừa tắt thở? May mà suy nghĩ đó chỉ kéo dài đến cái đêm giữa hạ khi tôi mười bốn tuổi, đêm dự định xây lại giấc mơ đó.
17 Chương 1. 3 Đúng lúc đó, có tiếng giày đạp trên lá khô lạo xạo vẳng lại mỗi lúc một gần, cuối cùng dừng lại bên tôi, ôm lấy tôi, thoảng ngửi thấy mùi hương mai thanh lạnh, có thể hình dung ra trong đêm thanh vắng dưới muôn ánh sao sáng lạn, hoa mai tháng hai nở đầy các triền núi.
18 Anh ta lau vết máu dính trên môi, nhếch mép: “Ghê gớm thật, tôi cứu cô, vậy mà cô lấy oán trả ơn”. Nhưng cơ thể ra quá nhiều máu khiến tôi hoảng sợ, không thể giải thích được gì, đột nhiên òa khóc.
19 Hằng ngày tôi đều phải uống một loại thuốc, sau đó chích cổ tay lấy ra nửa cốc máu. Khi tôi chích máu, Mộ Ngôn thường ngồi trên phiến đá trước giường chơi đàn.
20 Chương 1. 4 Buổi chiều ngày thứ sáu, vết thương ở chân tôi cũng đã khá hơn nhiều, có thể đi lại được. Mộ Ngôn dặn tôi: “Không cần phải chích máu nữa, sáng sớm mai tôi sẽ đưa cô về”.