1 Mở đầu. Năm tháng dần trôi… Nếu đứng từ trên cao nhìn xuống thành phố này, bạn sẽ thấy Tô Cẩn và Nhan Bác gặp nhau nơi ngã rẽ, còn Ngô Tiểu Đồng với vẻ mặt mệt mỏi đang tất tả đi qua.
2 Chương 1 Đúng là tuổi trẻ không dễ dàng lùi bước. Năm ấy, Tô Cẩn nhận được giấy báo trúng tuyển vào khoa Công nghệ Môi trường của trường Đại học B. Cô quả thực đã thất vọng vô cùng.
3 Chương 3 Đây lẽ nào là anh hùng cứu mĩ nhân như trong truyền thuyết? Tô Cẩn không hề vội vàng theo đuổi Nhan Bác. Đối với cô, dù phải mất bao lâu, chỉ cần cô có lòng, nhất định sẽ đến được với nhau.
4 Chương 5 Quân bài mà anh vẫn chưa mở ra đó, cô sẽ lau nước mắt ngóng chờ. Tô Cẩn khóc nức nở trong điện thoại, kể cho Lâm Tiêu nghe, nói hơn một tiếng đồng hồ mới dừng lại.
5 Chương 7 Nuôi dưỡng niềm tin. Tô Cẩn với lấy quả táo, cắn một miếng, nhanh chóng chuyển chủ đề câu chuyện: “Mình thấy vẫn đói, quả táo này ngọt quá!” Lâm Tiêu tất nhiên sẽ không bị cô mắc lừa: “Mình nói, cậu có nghe rõ không hả?” Tô Cẩn thấy cách này không hữu dụng, cắn thêm một miếng táo nữa, nuốt rồi mới nói: “Thật sự cũng không thể trách anh ấy được.
6 Chương 9. Nếu thật lòng yêu một người thì bất kể khi nào cũng không muốn từ bỏ. . Buổi tối hôm đó, Tô Cẩn cứ thẫn thờ nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại, từ lúc ở trên lớp đến khi về ký túc xá, từ bàn học lại cầm sang giường, đợi từ bảy giờ đến mười hai giờ, một lời không nói, một việc không làm, chỉ lặng thinh, lặng thinh chờ đợi.
7 Chương 11. Cô tin rằng, chỉ cần cứ đứng đó, cô nhất định sẽ đợi được anh. . Lại một đêm mất ngủ, ngày hôm sau, Tô Cẩn ngủ một mạch đến giữa trưa mới dậy.
8 Chương 13. Thành công luôn là một quá trình tiếp cận không ngừng. . Giữa đường xe bị hỏng, phải dừng lại trên đường cao tốc. Bác tài kiểm tra mãi mà vẫn không biết nguyên nhân vì sao, đành phải gọi các bạn nam xuống xe đẩy.
9 Chương 15. Có lẽ chỉ khi còn trẻ, người ta mới có thể yêu một người đến như vậy. . Bởi leo rất chậm, nên đến gần trưa bọn họ mới tới đỉnh núi. Thoáng chốc, những làn sương trắng từ trong núi tràn ra, che lấp mặt trời, từng cụm mây lững lờ trôi khiến đỉnh núi nhấp nhô, lúc ẩn lúc hiện như chốn bồng lai tiên cảnh.
10 Chương 17 Chúng ta đã vứt bỏ sự tôn nghiêm, cá tính và cả sự cố chấp của mình, cũng là vì không thể từ bỏ được một người. . Trời vào hạ đỏng đảnh như con gái, buổi sáng mặt trời chiếu sáng rực rỡ, buổi chiều đã mây đen kéo đầy trời.
11 Chương 19 Chúng mình cứ thế này mà đi tiếp nhé!. Trước khi nghỉ hè, Lâm Tiêu gọi điện cho Tô Cẩn, nói không thể cùng cô về quê, vì cô ấy phải cùng với mấy nghiên cứu sinh đi một chuyến đến một vùng nông thôn hẻo lánh nào đó của Quảng Tây để làm nghĩa vụ tư vấn pháp luật.
12 Chương 21 Nếu có thể, cô hy vọng mãi được ở bên anh như thế này, cho đến khi đầu bạc răng long. . Nhan Bác nói: “Anh đưa em về nhà. ” Về nhà, cái từ đó thật dễ khiến người ta liên tưởng đến bao hàm ý.
13 Chương 23 Trong lòng cô nghĩ gì, anh đều hiểu rõ; còn anh muốn làm gì, cô cũng sẽ ủng hộ, giúp đỡ. . Vào năm học mới không lâu, Nhan Bác cùng một người nữa thuê một căn hộ có hai phòng ngủ, một phòng làm việc ở khuôn viên bên ngoài trường học, thuận tiện cho việc ra ngoài thực tập và làm thêm.
14 Chương 25 Anh nói chúng mình sẽ cùng nhau đi hết cuộc đời này, nhưng em lại không nhìn thấy mình trong mắt anh. . Gần đến kỳ nghỉ đông, Tô Cẩn thăm dò ý kiến của anh, hỏi: “Có muốn cùng về nhà em đón năm mới không?” Giọng anh nhàn nhạt: “Không, anh muốn ở lại xem có cơ hội tìm được công việc nào thích hợp không.
15 Chương 27 Thời hoàng kim của bạn, năm đói kém của tôi. Đối với anh, cô rốt cuộc là cái gì đây?. Chờ đợi là đau khổ, Tô Cẩn không còn nhớ đã bao ngày rồi cô không nhìn thấy bóng dáng Nhan Bác, không được nghe anh nói.
16 Chương 29 “Đã tới thì an tâm ở lại. ”(1) Chẳng qua cũng chỉ là “binh đến thì tướng ngăn, nước đến thì đất chặn” (2). . (1). Một câu thành ngữ. Nguyên ý là đã chiêu an người ta rồi thì phải bố trí ổn thỏa cho người ta.
17 Chương 31 31. Mình muốn rũ bỏ quá khứ để hướng tới một tương lai mới. . Những ngày sau đó, tiệc tùng khiến cô bận túi bụi, đồ ăn thức uống ở nhà hàng chui vào bụng mà không có chút cảm giác gì.
18 Chương 33 Không yêu được không phải là việc thảm thương nhất, mà thảm thương nhất là mình không biết nhìn về phía trước. . Tô Cẩn mất một ngày để thu dọn lại kỷ vật.
19 Chương 35. Cô nói sẽ từ bỏ, sẽ tha thứ, chẳng qua chỉ để lừa dối mình. Cho đến hôm nay, anh vẫn còn nợ cô một lời giải thích. . Từ đường quốc lộ rẽ xuống, một con đường nhỏ lầy lội vì trời mưa, dù có đi cẩn thận thế nào, ống quần cũng không tránh khỏi lấm tấm những vết bùn.
20 Chương 37. Cô đợi lâu như vậy, nghĩ là anh sẽ không bao giờ quay trở lại. Mở mắt ra mới thấy thì ra anh vẫn luôn đứng đó. . Trở về chưa được mấy ngày, Lâm Tiêu đã gọi điện nói: “Chả trách cả nhà lại ung dung đi du lịch như thế thì ra trong lòng đã có dự tính cả rồi! Uổng công mình vì cậu mà chạy ngược chạy xuôi.