1 Sau giờ ngọ, ánh mặt trời chiếu đến quán cà phê nơi góc đường, khách nhân trong nhà hoặc nói chuyện phiếm hoặc xem báo. Từ bộ loa phát ra thanh âm tiếng sóng biển nhẹ nhàng, tạo nên một không khí không tranh quyền thế, giống như giờ phút này ngoài cửa sổ không phải là tiếng động lớn xôn xao, mà là đại dương xanh thẳm.
2 Vừa đến cuối tuần Đinh Tử Nhu hẹn Hùng Bảo Bảo đến tửu quán uống rượu. Nữ nhân lúc thất tình là yếu ớt nhất, rốt cuộc buộc Hùng Bảo Bảo tuần nào cũng phải đi theo, chịu trách nhiệm đem người uống đến say không còn biết gì, Đinh Tử Nhu đưa về nhà.
3 Sáng sớm, có một cô gái mang cái đầu tóc phồng to, đứng ở trên sàn nhà cạnh giường, vẻ mặt ảo não. "Nghĩ không ra, trời ạ, ta nghĩ không ra. . . Tối ngày hôm qua rốt cuộc tại sao?" Hùng Bảo Bảo kêu thảm, trí nhớ giống như bị rút sạch một đoạn.
4 Không gian u ám, tại quán rượu Thiên Mẫu, ẩn sau không gian uống rượu, là nơi để cho người ta gầm thét, phát tiết. Vài gã đàn ông cở bỏ cà vạt, giải khai áo sơ mi, vén tay áo lên, uống bia, đôi với trận đấu trên lôi đài gào thét.
5 Nam nữ lôi đài chiến, lại khiến PUB hừng hực khí thế triển khai. Hàn Chấn Thanh, Đinh Tử Nhu cũng tới xem cuộc chiến. Trong PUB chật ních người, bọn họ trên tay cầm cốc bia, hưng phấn hướng về phía lôi đài khiếu la hét.
6 Một chiếc du thuyền rẽ nước đi, cách đất liền càng ngày càng xa. Mấy cánh chim biển vút bay trong không trung. Sóng triều vỗ vào mạn thuyền, cũng ôn nhu ôn nhu vỗ về đôi nam nữ trên boong thuyền.
7 Hùng Bảo Bảo yêu rồi, Hùng Hoa Anh cao hứng chỉ kém không đốt pháo ăn mừng. Bạn trai của cô lại anh tuấn tiêu sái, phong độ có thừa, thật khiến mọi người nhìn mà rớt mắt kiếng.
8 Hừng sáng, Bảo Bảo tỉnh. Cả người đau nhức, cô thân lưng mỏi, liếc về phía đồng hồ treo tường trên vách tường —— mười giờ. . . Mười giờ! Bảo Bảo bật ngồi dậy, ngủ lâu như vậy? Một tờ giấy phiêu rơi xuống sàn nhà, Đàm Hạ Thụ viết —— “Anh đi mua bữa ăn sáng, chờ anh trở lại.
9 Trong phòng, trên giường y phục xếp thành núi nhỏ, cánh cửa tủ quần áo mở toàng, y phục mặc lại cởi, cởi lại mặc. Ngồi ở bên ngọn núi nhỏ, Đinh Tử Nhu chỉ đạo cho co gái đang vội vàng mặc mặc cởi cởi quần áo.
10 Vừa nghe xong điện thoại, Đàm Hạ Thụ lập tức chạy tới. Bác sĩ của gia đình đang cùng với mẹ anh ở phòng khách thảo luận về bệnh tình của Đàm Tinh Hà, Đàm Hạ Thụ nhận cốc trà nóng do người giúp việc đưa tới, nghe mẹ anh giải thích tình huống —— "Con bé khóc thật lâu, lại không chịu uống thuốc, náo nói không muốn sống.
11 Đàm Hạ Thụ tên trộm này, khốn nhiễu Hùng Bảo Bảo một đêm, hại cô mất ngủ. Được rồi, lấy tư cách của một kẻ trộm mà nói, anh đích thực lợi hại. Mặc dù không có bộ dạng của phường trộm cướp, nhưng mấy tháng qua, anh dần trộm đi tâm của cô, trộm đi giấc ngủ hàng đêm của cô, trộm đi lần đầu tiên yêu thương của cô, trộm đi chân dung người bạn trai trong tưởng tượng của cô.